×
×

Người ta gả con gái cả mâm tráp đầy vàng bạc… Còn con tôi? Bốn con gà.

Tôi vẫn nhớ rất rõ ngày con gái tôi nói muốn cưới thằng Hưng – một cậu trai quê nghèo. Nghèo đến mức… tôi nghe mà nổi hết da gà.

Con gái tôi xinh đẹp, học giỏi, nhà lại khá giả. Tôi và chồng nhiều năm kinh doanh, tích lũy được gia sản không nhỏ, sống giữa thành phố lớn, quen cảnh đủ đầy.

Vậy mà nó lại chọn một cậu thanh niên chân đất mắt toét, nhà chỉ có vài sào ruộng.

Nhưng khổ nỗi, nó trót có bầu.

Tôi phản đối thì nó khóc lóc, năn nỉ:

Con chỉ cần anh ấy thôi, mẹ đừng bắt con bỏ…

Chồng tôi thở dài. Cuối cùng, vì giữ thể diện gia đình và giữ lấy máu mủ, chúng tôi đành chấp nhận đám cưới.

Nhưng tôi không ngờ… đêm đưa dâu lại trở thành nỗi nhớ suốt đời.


Sính lễ… bốn con gà

Bố mẹ chú rể đi xe buýt lên thành phố, trên tay là cái lồng gà ọp ẹp. Đến nơi, họ mở ra bốn con gà trống lông lưa thưa, chẳng con nào ra hồn.

Làm của hồi môn.

Tôi chết lặng.

Người ta gả con gái cả mâm tráp đầy vàng bạc… Còn con tôi?
Bốn con gà.

Tôi không nói nổi một câu.
Vì tức.
Vì tủi.
Vì thương con.

Ngày đưa dâu, tôi và chồng không đi cùng. Không phải vì khinh thường, mà vì không dám nhìn cảnh tượng ấy.

Tôi cứ nghĩ đời con gái mình từ đó sẽ khổ.


Ba năm không về thăm

Tôi thú thật:
Tôi cố tình né tránh.

Tôi sợ nhìn thấy cảnh con mình sống chui rúc trong nhà quê nghèo nàn, con tôi thiếu thốn, cháu tôi không có những thứ cần thiết.

Tôi cứ nói “để khi nào rảnh mẹ xuống”, nhưng ba năm trôi qua, tôi đều bận… hoặc tôi cố tình bận.

Thỉnh thoảng con gái gọi điện nói:
Con sống ổn lắm mẹ ạ.
Tôi lại càng nghĩ nó nói để tôi yên lòng.

Mãi đến hôm con bé gửi video cháu ngoại tập nói, tôi xúc động quá, liền bảo chồng:

Hay là mai xuống thăm bất ngờ. Không báo trước để xem cuộc sống nó thật sự thế nào.

Chồng tôi gật đầu.

Tôi không biết quyết định ấy sẽ khiến tôi… sốc đến mức không thở nổi.


Khoảnh khắc cổng tự động mở ra

Chiếc xe của chúng tôi rẽ vào lối nhỏ. Hai bên là hàng cây cao vút, lá rụng phủ kín đường như trong resort. Tôi còn nghĩ: “Nhà ai giàu thế này lại xây ở quê?”

Rồi xe dừng trước một cánh cổng sắt to khủng khiếp, cao hơn cả đầu người.

Tôi hoang mang:
Ủa… nhà nó đâu? Con bảo ở gần cánh đồng mà?

Chưa kịp hỏi thêm thì cổng tự động mở.

Ngay sau đó là cảnh tượng khiến tôi gần như bật khóc.

Một biệt thự 3 tầng khổng lồ hiện ra. Sân lát đá rộng mênh mông. Gara đỗ hai chiếc ô tô sang trọng. Sau nhà là dãy xưởng lớn, tiếng máy cưa, máy xẻ gỗ vọng ra.

Tôi há hốc miệng.

Chắc… chắc chúng ta đi nhầm rồi ông ạ… – tôi run rẩy.

Nhưng đúng lúc đó, con gái tôi bế cháu chạy ra, miệng cười tươi:

Mẹ ơi! Sao mẹ không báo trước?

Tôi chết đứng tại chỗ.
Đây… đúng là nhà con gái tôi?

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì chồng nó – thằng rể mà tôi từng nghĩ chỉ đáng bắt gà nuôi – bước ra. Nó mặc sơ mi trắng, quần tây, phong thái chẳng khác gì giám đốc.

Nó cúi chào:

Con chào bố mẹ.

Tôi lắp bắp:
Nhà… nhà này… là của ai?

Nó cười:

Dạ… của gia đình con.


Sự thật: Họ giả nghèo

Sau khi vào nhà, uống chén nước thơm phức, tôi mới nghe được điều khiến mình nổi da gà:

Gia đình chồng con tôi sở hữu công ty gỗ lớn nhất vùng, có hàng trăm công nhân, doanh thu mỗi năm hàng chục tỷ. Nhưng họ sống giản dị, không thích phô trương.

Họ cố tình ăn mặc nghèo khổ trong ngày cưới, cố tình dọn về căn nhà cấp 4 cũ kỹ, cố tình đưa bốn con gà làm của hồi môn…

Tất cả chỉ để xem liệu con gái tôi – và cả chúng tôi – có coi trọng vật chất mà coi thường họ hay không.

Tôi ngồi im, tay run lẩy bẩy.

Chồng tôi thở ra, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Tôi thì chỉ thấy đau:
Đau vì ngày đó mình không đi đưa dâu.
Đau vì ba năm không thăm con cháu.
Đau vì nhìn người ta nghèo mà khinh.
Đau vì con gái một mình vượt qua tất cả.

Con gái tôi nắm tay tôi, cười hiền:

Mẹ thấy chưa? Con ổn mà. Từ đầu đến cuối, con chỉ cần mẹ tin con thôi.

Nước mắt tôi rơi.

Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu:
Giàu – nghèo đôi khi chỉ là cái vỏ.
Còn trái tim… mới là thứ đáng để trao con gái mình cho một người đàn ông.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News