Tôi và chồng cưới nhau được nửa năm thì bố mẹ chồng bàn:
“Con bé Linh – em nó mới ra trường, chưa có việc, cho ở nhờ trên đó ít bữa nhé.”
Tôi không dám phản đối, dù căn nhà thuê của vợ chồng tôi chỉ vỏn vẹn hai phòng. Linh mang theo một vali quần áo, giọng ngọt xớt:
“Em ở tạm thôi chị, có việc là dọn ngay.”
Nhưng “tạm” của Linh kéo dài suốt mấy tháng. Cô ta ngủ đến trưa, quần áo vứt khắp nơi, bát ăn cơm cũng không rửa. Tôi nhắc khéo vài lần, Linh giận dỗi, nói với anh trai:
“Chị ấy coi em như người dưng rồi anh à.”
Chồng tôi lại thương em, chỉ bảo tôi nhịn.
Mọi chuyện vượt quá giới hạn khi tuần nào Linh cũng dắt bạn trai về chơi. Ban đầu chỉ ngồi phòng khách, dần dần tôi thấy cửa phòng cô ta đóng suốt cả buổi tối. Tôi khó chịu, góp ý với chồng, anh bảo:
“Tuổi trẻ yêu đương cũng bình thường mà, em khắt khe quá.”
Nhưng tôi là phụ nữ, tôi hiểu. Có lần đi làm về sớm, tôi nghe tiếng cười khúc khích trong phòng Linh, bóng hai người thấp thoáng qua khe cửa. Tôi cứng họng, tim như có ai bóp nghẹt.
Tối ấy, tôi nói thẳng:
“Anh bảo em trai của anh không được đưa người yêu về qua đêm nữa, nhà này không phải khách sạn.”
Chồng im lặng. Linh khóc lóc:
“Em chỉ muốn giới thiệu người yêu cho gia đình biết thôi mà chị.”
Cả nhà lại quay sang nhìn tôi như người quá đáng. Tôi đành nuốt giận.
Ba tháng sau, Linh mang vẻ mặt tái nhợt, cầm tờ giấy siêu âm đến trước mặt chúng tôi, run run:
“Em… có bầu rồi.”
Căn phòng lặng đi. Tôi nhìn sang chồng – mặt anh trắng bệch. Mẹ chồng gọi điện tới, khóc nức nở:
“Trời ơi, con làm sao thế này hả Linh! Cái thằng đó có chịu cưới không?”
Nhưng Linh chỉ cúi đầu, nước mắt rơi lã chã:
“Anh ấy biến mất rồi…”
Tôi nhìn người em chồng từng tự tin, kiêu ngạo giờ ngồi bệt xuống sàn. Trong lòng tôi vừa giận, vừa thương. Cô bé ấy đã sai, nhưng lỗi không chỉ ở cô. Là vì tất cả chúng tôi đã im lặng quá lâu — khi thấy những điều đáng ra phải ngăn lại.
Tôi quay sang chồng, nói trong nước mắt:
“Giờ anh hiểu vì sao em không muốn em gái anh đưa người lạ về nhà chưa?”
Anh cúi đầu, không đáp.
Đêm đó, Linh thu dọn đồ đạc về quê, chỉ để lại một câu nghẹn ngào trước khi đi:
“Giá như hôm đó chị mắng em thật to, có lẽ mọi chuyện đã khác…”
Câu chuyện kết lại trong nỗi day dứt — không có người thắng, chỉ có những người đã mất đi thứ gọi là “ranh giới” giữa yêu thương và dung túng.