×
×

Ngày hôm sau, đúng 9 giờ sáng, họ hàng bên nội ùn ùn kéo lên: 11 người lớn, 3 trẻ con. Tôi mở cửa chào mà tay run vì… s/ốc. Ai cũng cười nói rổn rảng như thể đang vào resort miễn phí…..

NHÀ 8 TỶ CHƯA KỊP Ở, MẸ CHỒNG ĐÃ KÉO CẢ HỌ LÊN… VÀ CÁI KẾT KHIẾN BÀ “BỎ CỦA CHẠY LẤY NGƯỜI”

1. NGÀY TÔI MUA ĐƯỢC NHÀ

Tôi – tên là Hà Linh, 31 tuổi – vừa ký xong hợp đồng mua một căn chung cư 8 tỷ ở Hà Nội. Tiền là do tôi dành dụm nhiều năm cộng với khoản chồng tôi góp một phần nhỏ. Chúng tôi dự định cuối tuần làm bữa cơm nhỏ mời vài người bạn thân đến chơi, coi như ăn tân gia.

Nhưng đời đâu đơn giản thế.

Vừa về đến nhà thông báo tin vui với chồng thì sáng hôm sau, mẹ chồng tôi gọi điện, giọng hào hứng đến khó tin:

“Nhà mới à? Tốt quá! Mẹ báo cả họ rồi, mai bọn bác, bọn cô lên Hà Nội xem nhà mới của con dâu. Nhà mới là nhà chung, phải để họ hàng vào xem cho biết! Con dâu phải tiếp khách cho chu đáo, kẻo người ngoài họ đánh giá nhà này… không biết điều.”

Tôi chết lặng.

Một tiếng sau, bà gửi tin nhắn:

“À, mẹ định ở lại mấy hôm. Khoảng… hai tuần.”

Hai.
Tuần.

Tôi chưa kịp ở một ngày, bà đã đòi ở hai tuần, mà còn kéo cả họ.


2. “CẤT CHÌA KHÓA, ĐỪNG CHO CON VỢ NÓ GIỮ!”

Ngày hôm sau, đúng 9 giờ sáng, họ hàng bên nội ùn ùn kéo lên: 11 người lớn, 3 trẻ con.

Tôi mở cửa chào mà tay run vì… sốc.

Ai cũng cười nói rổn rảng như thể đang vào resort miễn phí. Mẹ chồng tôi bước vào trước, dáng đi rất tự tin, nhìn căn hộ từ phòng khách đến bếp rồi quay sang tôi, giọng đầy “quyền lực”:

“Nhà này rộng nhỉ? Con dâu giỏi đấy, biết chọn chỗ. Mà nhớ nhé: đây là nhà của dòng họ mình, không phải của riêng ai!”

Tôi đứng hình.
Câu đó… là sao?

Chưa kịp phản ứng, bà quay sang TRỰC TIẾP nói với chồng tôi:

“Con cất chìa khóa đi, đừng cho con vợ nó giữ. Lỡ nó dở chứng đem bán mất thì sao? Nhà cửa là phải để đàn ông trông, hiểu chưa?”

Tôi nghe mà vừa tủi, vừa ấm ức đến mức muốn nghẹn.

Chồng tôi lúng túng:
“Ơ mẹ… nhà là của vợ chồng con…”

Mẹ anh nghiêm mặt:
“Con nghe mẹ không? Nhà này mẹ đã báo cả họ là nhà chung. Cái nhà 8 tỷ to như thế, phải để người lớn giữ.”

Tôi cười méo xệch.
Đến mức ấy thì chịu thật.


3. HỌ Ở LẠI – NHƯ CHƯA BAO GIỜ MUỐN ĐI

Ngày thứ nhất, họ kéo nhau đi từng phòng ngó nghiêng như đang đi tour tham quan.

Ngày thứ hai, mẹ chồng tuyên bố:
“Nhà con rộng, mẹ sẽ ở lại 2 tuần. Không sao chứ?”

Thực ra chẳng phải hỏi. Bà đã mang… 3 vali.

Những ngày sau đó, sinh hoạt của cả họ đè thẳng lên vai tôi:

ăn uống do tôi nấu

dọn dẹp do tôi làm

con nít chạy tung phòng

người lớn đi đâu cũng tắt điện để… “tiết kiệm tiền cho nhà con trai”

Và dĩ nhiên, không ai đóng góp một đồng nào.

Một bác gái còn bảo:

“Nhà mới mà để con dâu đứng bếp là đúng. Chúng ta là khách danh dự, phải được tiếp đón tử tế.”

Tôi muốn cười thật lớn, nhưng cổ họng chỉ thấy đắng nghét.


4. GIỌT NƯỚC TRÀN LY

Tối ngày thứ năm, mẹ chồng bất ngờ yêu cầu:

“Ngày mai con làm bữa to hơn nhé. Nhà mới, con dâu phải thể hiện. Ở quê, đám họ nhà mình ai cũng thích món đồng quê. Con nấu món đó đi.”

Tôi hỏi lại:

“Mẹ thích món gì ạ?”

Bà phẩy tay:

“Con tự chọn đi. Miễn đặc sản là được. Món gì… mà thành phố ít ăn ấy!”

Tôi gật.
À, được thôi.

Tôi không cãi.
Không cãi mới là đỉnh cao.


5. BỮA CƠM “ĐỊNH MỆNH”

Ngày hôm sau, tôi vào bếp từ trưa. Chồng đi làm nên không biết chuyện gì.

Chiều, 14 người ngồi quanh bàn, ai cũng cười vui như mở hội. Mẹ chồng tôi thong thả vuốt tóc, giọng sang sảng:

“Con dâu nhà bác Linh nó khéo lắm. Xem hôm nay nó nấu món gì nào…”

Tôi đem ra các mâm cơm. Thịt rang, canh chua, rau luộc. Ai cũng hào hứng.

Đến món cuối, tôi bưng ra chiếc khay lớn, đặt giữa bàn.

Mọi người tò mò:

“Ối, món gì đây nhìn lạ thế?”
“Đặc sản miền Tây hả cháu?”
“Trông giống thịt gì nhỉ?”

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

“Dạ, mẹ bảo con làm món đồng quê. Ở quê con, đặc sản chuột đồng nổi tiếng lắm. Hôm nay con làm món nướng lá chanh ạ.”

5 giây im lặng.

10 giây nữa… mặt ai nấy chuyển màu.

Một bác trai lắp bắp:

“C… con nói gì? Chuột… đồng?”

Tôi gật đầu tỉnh queo:
“Dạ, chuột đồng chính hiệu. Ở quê con ai cũng ăn. Mẹ bảo làm món đặc sản mà.”

Mẹ chồng tôi tái mặt:

“Trời đất ơi! Con làm món này thật hả?”

“Dạ, mẹ dặn món lạ – đặc sản – ít người thành phố ăn. Đúng yêu cầu của mẹ luôn ạ.”

Cả họ đứng dậy gần như cùng lúc.

Bác này xách túi.
Cô kia ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.
Hai đứa nhỏ đòi về.
Một bác gái còn suýt xỉu.

Mẹ chồng hoảng loạn:

“Thôi thôi thôi! Về! Về ngay!”

Năm phút sau…
14 người biến mất khỏi căn nhà 8 tỷ, nhanh gọn như chưa từng đến.

Không ai chào tạm biệt.
Không ai cảm ơn.
Không ai dám nhìn vào bàn ăn nữa.


6. CÁI KẾT

Tối đó, chồng tôi về thấy nhà trống trơn hỏi:

“Họ đâu hết rồi?”

Tôi bình tĩnh đáp:

“À, mọi người thích món đặc sản đồng quê, nên em nấu chuột đồng. Chắc… hợp quá nên ai cũng về sớm.”

Chồng tôi trợn mắt:

“Em điên à? Mẹ anh sợ chuột muốn xỉu!”

Tôi nhún vai:
“Em chỉ làm đúng lời mẹ nói thôi: món đặc sản – ít người thành phố ăn – món đồng quê. Em phục vụ chiêu đãi y như bà yêu cầu.”

Chồng tôi không nói được câu nào.

Tối hôm sau, mẹ chồng gọi điện cho tôi, giọng nhỏ xíu – lần đầu tiên trong đời:

“Thôi… mẹ xin. Lần sau mẹ không lên nữa. Có gì… khi nào rảnh thì về quê chơi với mẹ.”

Tôi cười rất nhẹ:
“Vâng, để khi nào tiện thì con về.”

Từ hôm đó, bà… không bao giờ kéo họ hàng lên nữa.

Thậm chí còn dặn mọi người rằng:

“Nhà trên ấy… ở không quen. Đừng lên làm phiền tụi nhỏ.”


7. BÀI HỌC CHO TÔI – VÀ CHO CẢ NHÀ CHỒNG

Trong cuộc sống:

Tốt quá thì người ta coi thường

Nhún nhường quá thì người ta leo lên đầu

Hiền quá thì người ta nghĩ mình yếu

Hôm đó, tôi chỉ làm đúng yêu cầu. Không giận. Không cãi. Không hỗn.

Nhưng đủ để họ nhớ rằng:
Tử tế là lựa chọn – không phải nghĩa vụ.

Và căn nhà 8 tỷ ấy, từ đó về sau, chỉ có hai vợ chồng tôi giữ chìa khóa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News