Sau một năm kết hôn, cuộc hôn nhân của tôi sụp đổ nhanh hơn tôi tưởng. Người muốn ly hôn là vợ tôi. Cô ấy nói đã không còn tình cảm, rằng sống cạnh tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, ngột ngạt.
Tôi biết lỗi một phần là ở mình. Hai năm gần đây, tôi ít khi ở nhà. Tôi lao vào công việc, nhận thêm ca, nhận thêm việc… chỉ với một mục đích: kiếm thêm tiền lo cho vợ con. Với tôi, người đàn ông phải có trách nhiệm, phải cho vợ con một mái nhà đủ đầy. Nhưng đổi lại, tôi bỏ quên người phụ nữ đang cô đơn từng đêm trong chính căn nhà mình xây.
Cô ấy muốn ly hôn. Tôi van xin, níu kéo, cố sửa sai… nhưng vô ích. Sau một tháng giằng co, chúng tôi đứng trước tòa. Tôi nhường quyền nuôi con cho vợ, đồng thời ra đi tay trắng. Tôi nghĩ, con còn nhỏ thì cần mẹ nhiều hơn. Và tôi không muốn vợ vừa chăm con, vừa phải chạy ngược xuôi kiếm sống.
Tưởng rằng từ đó, mọi thứ sẽ kết thúc.
Nhưng một năm sau ly hôn, khi tôi gần như đã quen với cuộc sống của một người đàn ông độc thân, thì vợ cũ xuất hiện vào lúc nửa đêm.
Nửa đêm định mệnh
Tiếng gõ cửa dồn dập khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi cứ nghĩ ai đó say xỉn gõ nhầm, nhưng khi mở cửa ra, tôi đứng sững người.
Vợ cũ của tôi – người từng xinh đẹp, chỉn chu, nhẹ nhàng – nay đứng trước mặt tôi với một bộ đồ mỏng manh rách nát, mái tóc rối bời, gương mặt xanh xao, và những vết thương chằng chịt.
Cô ấy nhìn tôi, nước mắt trực trào nhưng cố giữ bình tĩnh.
Trong đầu tôi chỉ có một câu hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy vậy?”
Rồi đột nhiên, cô ấy bước vào, thả người xuống sofa, ngẩng mặt nhìn tôi và nói một câu khiến tôi chết lặng:
“Cho tôi một đứa con.”
Tôi choáng váng, tưởng mình nghe nhầm. Ánh mắt cô ấy không phải là sự yêu thương hay khẩn cầu… mà là một sự tuyệt vọng đến rợn người.
Sự thật phía sau bộ dạng tàn tạ
Chỉ vài giây sau, cô ấy bật khóc, nhào vào lòng tôi như thể đó là nơi trú ẩn cuối cùng trên đời.
Tôi vội đưa cô ấy vào nhà, băng bó từng vết thương. Khi tĩnh lại, cô ấy kể hết.
Sau ly hôn, cô ấy quen một người đàn ông, tin tưởng anh ta, nghe theo anh ta mang tiền đi đầu tư. Cuối cùng, anh ta ôm toàn bộ tiền trốn mất, để lại cho cô ấy một khoản nợ khổng lồ.
Chưa dừng lại ở đó, bọn cho vay tới đòi nợ, đe dọa, rượt đuổi khiến cô ấy phải chạy trốn. Trên đường bỏ chạy, cô ấy bị tai nạn xe máy, không thể về nhà mẹ đẻ, càng không dám để con cái liên lụy.
Và trong lúc tuyệt vọng nhất… cô ấy tìm tới tôi.
Người mà cô ấy từng rời bỏ.
“Tôi biết tôi sai rồi. Anh nuôi con giúp tôi. Tôi sẽ tự làm, tự trả nợ. Tôi sẽ không để bọn chúng làm phiền bố con anh đâu…”
Nói xong, cô ấy đứng dậy bỏ đi, không cho tôi cơ hội nói một lời.
Tôi ngồi lặng người. Tất cả tài sản tôi chắt chiu suốt bao nhiêu năm, cuối cùng cũng tan thành mây khói… vì một người đàn ông khác. Đau đớn, tủi hờn, thất vọng… mọi thứ hòa vào nhau khiến tôi không thở nổi.
Buổi sáng định mệnh tiếp theo
Sáng hôm sau, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tôi mở cửa và thấy hai đứa con, mỗi đứa ôm một vali nhỏ, đôi mắt hoe đỏ nhưng không khóc.
Nhưng vợ cũ thì biến mất. Không một lời nhắn, không một mảnh giấy.
Tôi chỉ còn biết thở dài, cúi xuống ôm lấy hai đứa nhỏ:
“Vào nhà với bố nào…”
Hai đứa nhào vào lòng tôi, như thể cuối cùng cũng tìm được nơi an toàn.
Tôi muốn trách vợ cũ lắm. Trách vì đã sống sai, vì để con cái chịu thiệt thòi, vì khiến tôi – một người không còn là chồng – phải gánh hậu quả.
Nhưng khi nhìn hai đứa con gầy gò, bơ phờ sau một đêm dài chờ mẹ… tôi không thể mở miệng nói lời trách móc.
Tôi chỉ biết đóng cửa lại, ôm con vào lòng và tự nhủ:
“Dù mẹ các con sai, nhưng các con không có lỗi. Từ giờ, bố sẽ lo cho các con. Còn chuyện giữa bố và mẹ… để người lớn tự giải quyết.”
Và tôi cũng tự biết, kể từ khoảnh khắc vợ cũ gõ cửa nhà tôi trong bộ dạng tàn tạ ấy…
cuộc đời tôi một lần nữa rẽ sang hướng khác.