×
×

Năm 7 tuổi, tôi kh/óc đòi gả cho anh hàng xóm. 15 năm sau, tôi tốt nghiệp đại học, đi phỏng vấn vào tập đoàn lớn. Tổng giám đốc cười: ‘Em đến phỏng vấn chức… bà xã tổng giám đốc sao?’

Năm 7 tuổi, tôi kh/óc đòi gả cho anh hàng xóm. 15 năm sau, tôi tốt nghiệp đại học, đi phỏng vấn vào tập đoàn lớn. Tổng giám đốc cười: ‘Em đến phỏng vấn chức… bà xã tổng giám đốc sao?’

Năm tôi bảy tuổi, cả xóm ai cũng biết tôi là con bé… lì nhất.

Lì vì tôi dám đứng giữa sân, nước mắt nước mũi giàn giụa, tay chỉ thẳng vào anh hàng xóm hơn tôi mười tuổi, gào lên trước mặt người lớn:

“Con lớn lên con sẽ lấy anh Minh! Con không lấy ai khác hết!”

Cả xóm cười nghiêng ngả.

Mẹ tôi vừa xấu hổ vừa tức, túm tai kéo tôi vào nhà. Còn anh Minh thì đỏ mặt đến tận mang tai, lúng túng đứng như trời trồng.

“Con nít ranh, biết gì mà nói!” – người lớn trêu.

Nhưng tôi nhớ rất rõ, hôm đó anh Minh cúi xuống, xoa đầu tôi, giọng dịu dàng:

“Lớn lên rồi hãy nói nhé. Giờ thì đi học cho giỏi đã.”

Tôi gật đầu cái rụp.

Từ hôm đó, trong đầu tôi có một mục tiêu rất rõ ràng: lớn lên, học giỏi, rồi lấy anh Minh.

Anh Hàng Xóm Của Tôi

Anh Minh là kiểu người mà cả khu tập thể ai cũng quý. Cao ráo, học giỏi, lễ phép. Ba mẹ anh mất sớm, anh sống với bà nội. Từ năm tôi học lớp một, anh đã là sinh viên đại học.

Mỗi buổi chiều, anh thường ngồi ở bậc thềm, vừa đọc sách vừa trông tôi chơi trước sân.

Tôi ngã xe đạp, anh băng vết thương.
Tôi bị điểm kém, anh kèm học.
Tôi khóc vì bị bạn bắt nạt, anh dắt tôi đi mua kem.

Trong thế giới nhỏ bé của tôi, anh Minh giống như siêu anh hùng.

Năm tôi mười hai tuổi, anh chuyển đi.

Không lời tạm biệt rình rang. Chỉ một buổi sáng, tôi thấy căn nhà bên cạnh khóa cửa. Bà nội anh mất. Anh rời khu tập thể.

Tôi đứng trước cổng nhà anh, ôm cặp, khóc như mất một phần tuổi thơ.

Từ hôm đó, tôi không gặp lại anh nữa.

15 Năm Trôi Qua

Tôi lớn lên.

Không còn là con bé 7 tuổi khóc đòi lấy chồng.

Tôi học rất giỏi. Đậu đại học danh tiếng. Ra trường với tấm bằng loại ưu. Ai cũng nói tôi có tương lai.

Chỉ có điều, trong lòng tôi luôn có một góc rất nhỏ… dành cho anh Minh.

Tôi không biết anh giờ ra sao. Ở đâu. Còn nhớ tôi không.

Nhưng mỗi lần mệt mỏi, tôi lại nhớ đến câu anh từng nói:

“Đi học cho giỏi đã.”

Và tôi cố gắng.

Ngày tôi cầm hồ sơ bước vào tập đoàn Thiên Minh – một trong những tập đoàn lớn nhất nước – tôi tự nhủ:
Chỉ cần trúng tuyển thôi. Không mơ cao.

Buổi Phỏng Vấn Định Mệnh

Phòng phỏng vấn rộng, sáng, lạnh đến mức tôi thấy lòng bàn tay mình ướt mồ hôi.

Tôi ngồi thẳng lưng, trả lời từng câu hỏi của hội đồng. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ… cho đến khi cánh cửa phía sau mở ra.

Một người đàn ông bước vào.

Cả phòng lập tức đứng dậy.

“Tổng giám đốc.”

Tim tôi khẽ hụt một nhịp.

Người đàn ông đó cao hơn trong tưởng tượng của tôi. Vest chỉnh tề. Ánh mắt sắc nhưng không lạnh. Gương mặt… quen đến lạ.

Anh nhìn lướt qua hội đồng, rồi ánh mắt dừng lại nơi tôi.

Rất lâu.

Lâu đến mức tôi bắt đầu thấy bối rối.

Anh bỗng mỉm cười.

Nụ cười ấy… khiến tim tôi thắt lại.

Rồi anh nói, giọng trầm, pha chút trêu đùa:

“Em đến phỏng vấn chức… bà xã tổng giám đốc sao?”

Cả phòng chết lặng.

Tôi há hốc miệng.

Không khí đông cứng lại.

Tôi đứng bật dậy theo phản xạ:

“Xin lỗi anh, tôi nghĩ anh nhầm người rồi!”

Anh bật cười.

“Anh không nhầm.”

Rồi anh nhìn thẳng vào tôi, chậm rãi nói:

“Anh là… Minh.”

Người Cũ, Ở Vị Trí Mới

Tôi không nhớ nổi buổi phỏng vấn kết thúc thế nào.

Chỉ nhớ mình được mời ở lại phòng riêng.

Chỉ còn tôi và anh.

Anh Minh.

Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Minh.

“Em lớn quá rồi.” – anh nói – “Không còn là con bé khóc đòi lấy anh nữa.”

Tôi đỏ mặt, cúi đầu.

“Anh còn nhớ… chuyện đó sao?”

“Sao quên được?” – anh cười – “Một đứa trẻ dám tuyên bố trước cả xóm sẽ lấy anh.”

Anh kể, sau khi rời khu tập thể, anh lao đầu vào học và làm việc. Xây dựng tập đoàn từ con số không. Không yêu ai.

“Anh luôn nghĩ…” – anh nói chậm – “Có một cô bé từng hứa với anh. Không biết có nhớ lời không.”

Tim tôi đập loạn xạ.

Một Lời Hứa Cũ

Tôi không được nhận vào vị trí ứng tuyển.

Tôi được nhận vào… vị trí trợ lý riêng của tổng giám đốc.

Tin đồn lan nhanh như gió.

“Con bé đó có gì đặc biệt?”
“Quan hệ gì với sếp à?”

Tôi chịu áp lực rất lớn.

Cho đến một buổi tối, tôi nản lòng, muốn xin nghỉ.

Anh Minh đứng trước tôi, nghiêm túc hiếm thấy:

“Em không cần chứng minh cho ai cả.”
“Chỉ cần chứng minh cho chính em.”

Rồi anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như năm nào:

“Anh tin em.”

Cái Kết Của Một Lời Hứa

Một năm sau.

Trong buổi tiệc kỷ niệm thành lập tập đoàn, anh Minh đứng trên sân khấu.

Giữa hàng trăm khách mời, anh bước xuống, đứng trước mặt tôi.

Quỳ một gối.

“Ngày em bảy tuổi, em nói sẽ lấy anh.”
“Bây giờ em đã lớn.”
“Anh hỏi lại… em còn muốn gả cho anh không?”

Tôi khóc.

Gật đầu.

Cả hội trường vỗ tay.

Epilogue

Người ta nói, trẻ con nói chơi, không ai nhớ.

Nhưng có những lời nói…
là hạt giống.

Chỉ cần thời gian đủ lâu,
nó sẽ nở hoa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News