Tôi lấy chồng được bốn năm. Anh là người điềm đạm, nói năng nhẹ nhàng, làm nhân viên kinh doanh cho một công ty lớn. Từ sau Tết, anh bắt đầu bảo với tôi rằng “dạo này công việc nhiều, phải tăng ca liên tục”. Tôi tin, vì thấy anh vẫn đều đặn mang về tiền thưởng, điện thoại công việc réo suốt tối.
Nhưng rồi, dần dần, có những điều khiến tôi thấy lạ. Mỗi lần anh nói “tăng ca”, mùi nước hoa lạ lại vương trên áo; có hôm áo sơ mi còn dính chút phấn nhạt. Tôi không nói gì, chỉ âm thầm quan sát.
Một tối, gần 11 giờ, tôi thấy anh chưa về, bèn thử mở định vị trên điện thoại — cái tính năng mà tôi từng cài đặt khi hai vợ chồng đi du lịch cho tiện tìm nhau. Vị trí hiển thị: một quán karaoke trên đường Trần Duy Hưng.
Tôi chết lặng.
Tôi không tin anh phản bội, nên hôm sau giả vờ nói phải về quê gấp. Tối đó, tôi lặng lẽ đến quán karaoke ấy. Ánh đèn neon nhấp nháy, tiếng nhạc xập xình, mùi rượu và khói thuốc hòa vào nhau. Tôi ngồi ở quầy, gọi một ly nước cam, vừa chờ vừa run.
Khoảng hơn 10 giờ, cánh cửa phòng VIP mở ra. Anh bước ra cùng nhóm đồng nghiệp, cười nói, trên tay vẫn cầm micro. Anh trông vui vẻ, khác hẳn vẻ mệt mỏi mỗi khi về nhà. Nhưng điều khiến tôi sững người không phải là anh, mà là cô gái trẻ đứng tiễn khách — nhân viên của quán.
Là em gái tôi.
Tôi như bị ai đó giáng một cú mạnh. Tay run lên, tim đập thình thịch. Con bé nhìn thấy tôi cũng chết lặng, mặt tái đi, môi run rẩy. Tôi bước đến, cố nén giận:
— Em làm ở đây từ bao giờ?
Nó ấp úng:
— Từ đầu năm… Em giấu chị vì sợ chị lo… Em chỉ làm phục vụ thôi, không có gì sai đâu.
Còn anh — anh nhìn tôi, mặt cắt không còn giọt máu. Không phải vì anh sợ tôi, mà vì anh biết tôi đã biết tất cả.
Tôi quay lưng bỏ đi, nước mắt ứa ra. Đêm đó, anh về nhà, đứng ngoài cửa rất lâu. Tôi nghe tiếng anh gõ khẽ:
— Anh xin lỗi… Anh không hề phản bội em, anh chỉ đi cùng khách hàng. Anh cũng không biết em gái em làm ở đó.
Tôi im lặng. Lời anh nói có thể đúng, có thể sai, nhưng lòng tôi đã rạn nứt.
Vài ngày sau, em gái tôi đến nhà, đưa cho tôi một phong bì. Bên trong là hóa đơn karaoke của anh — toàn bộ đều đứng tên công ty anh nhưng ghi chú “phòng riêng, tiếp khách nữ”. Nó nói, mắt đỏ hoe:
— Em nghe mấy người trong quán nói anh rể thường đi với một cô tên Vy, xưng là “đối tác thân thiết”… Em không dám nói sớm vì sợ chị đau lòng.
Tôi ngồi sụp xuống, tờ hóa đơn rơi khỏi tay. Cánh cửa phòng ngủ khép lại, và tôi biết, từ hôm đó, hôn nhân của mình đã không còn lành lặn nữa.