×
×

Và vết thương lớn nhất… Không phải cô ấy bỏ đi. Mà là cô ấy chưa bao giờ trách tôi.

Tôi là Nguyễn Minh Huy, ba lăm tuổi, giám đốc một công ty xây dựng tầm trung ở Đà Nẵng. Người ta nhìn vào tôi đều bảo tôi may mắn: sự nghiệp ổn định, nhà cửa khang trang, một người vợ hiền lành, nhẫn nhịn.

Nhưng chính vì sự hiền lành ấy mà tôi… chán.
Và rồi tôi gặp Vy.

Vy trẻ, táo bạo, biết chiều lòng đàn ông và nói những lời mà tôi tưởng mình xứng đáng được nghe. Tôi lao vào cô ta như con thiêu thân mà không biết đằng sau nụ cười đó là cái bẫy giăng sẵn.


1. Ngày tôi đưa 3 tỷ và tờ đơn ly hôn

Hôm ấy trời mưa lâm thâm. Lan đang phơi đồ ngoài hiên, tay áo xăn tới khuỷu, mái tóc buộc gọn. Nhìn cô, trong lòng tôi bỗng lóe lên chút áy náy, nhưng tôi nuốt xuống.

Tôi bước vào nhà, quăng túi giấy lên bàn:
— Lan, ký vào đi. Đây là 3 tỷ. Xong chuyện.

Lan đứng sững. Cô nhìn tôi lâu đến mức tôi bực:
— Em định khóc lóc à? Chúng ta hết duyên rồi.

Không. Cô không khóc.
Cô chỉ nhẹ nhàng hỏi:
— Anh quyết vậy thật sao?

— Ừ. Tôi đã quyết.

Lan không nói thêm câu nào. Cô đi vào phòng, lấy ra cây bút. Bàn tay cô hơi run, nhưng nét chữ vẫn rõ ràng.

Cô ký.

Rồi đẩy tờ giấy về phía tôi:
— Chúc anh hạnh phúc.

Tôi không trả lời, cầm túi hành lý đã chuẩn bị sẵn rồi đi thẳng. Vy đang đợi tôi dưới sảnh tòa nhà chung cư.

Lan đứng ở cửa nhìn theo, đôi mắt bình thản đến mức khiến tôi khó chịu.
Cô không níu kéo. Không hỏi han. Không oán trách.

Sự im lặng ấy khiến tôi cảm giác mình đúng.

Tôi tự nhủ: Cuộc sống mới đang chờ mình.


2. Bảy ngày đầu tiên của “tự do”

Tôi và Vy chuyển vào căn hộ mới thuê gần biển. Ba ngày đầu thật sự ngọt ngào. Vy khiến tôi thấy mình trẻ lại.

Nhưng rồi những dấu hiệu lạ xuất hiện.

Vy thường xuyên gọi điện cho ai đó với giọng thì thào:
— Ổn cả rồi. Chỉ đợi hắn ký xong vài hồ sơ nữa…

Tôi hỏi thì cô ta bảo:
— Khách hàng thôi anh.

Tôi tin.

Ngày thứ năm, kế toán công ty gọi cho tôi, giọng hốt hoảng:
— Anh Huy, hồ sơ chuyển nhượng cổ phần mà anh ký hôm trước… có vấn đề. Đối tác mới vừa rút vốn, còn đẩy công ty vào khoản nợ khổng lồ.

Tôi giật mình:
— Sao lại ký? Anh có ký gì đâu?

— Là hợp đồng mà chị Vy đưa anh ký tại quán cà phê tuần trước ấy. Anh bảo chị ấy là “người đại diện mới”…

Tôi chết lặng.
Hôm đó, Vy đưa tôi một xấp giấy, nói là thủ tục mở chi nhánh mới. Tôi chẳng đọc kỹ. Tôi ký cả.

Tối hôm ấy, tôi gặng hỏi:
— Vy, em đưa anh ký cái gì?

Vy cười nhạt:
— Trời ơi anh đa nghi thế? Em làm sao hại anh được!

Nhưng mắt cô ta… không hề giống ngày trước.

Đêm thứ sáu, tôi không ngủ được. Trong tim có cảm giác như thể có thứ gì đó sập xuống mà tôi không nhìn thấy.


3. Bí mật được hé lộ trong ngày thứ bảy

Sáng sớm, có người gõ cửa.
Dũng – bạn thân nhất của tôi, phó giám đốc công ty.

Dũng nhìn tôi như nhìn người vừa rơi xuống vực:
— Huy, mày biết Lan đã làm gì cho mày chưa?

Tôi cau mày:
— Cô ấy ký ly hôn rồi. Còn gì nữa?

Sáu tháng trước, công ty mày suýt phá sản. Đợt đó nhà cung cấp siết nợ. Mày nhớ chứ?

— Ừ. Nhưng tao xoay được mà.

— Xoay cái gì? Lan đưa tao 3 tỷ để trả nợ thay mày. Nếu không, công ty giờ đã đóng cửa rồi.

Tôi đứng chôn chân.

Dũng nói tiếp:
— Lan đi làm thêm, bán mọi thứ, thậm chí âm thầm cầm cả miếng đất bố mẹ để lại. Tao chứng kiến hết. Tao muốn nói với mày, nhưng Lan cấm. Cổ bảo: “Đừng để anh ấy biết. Nếu biết anh ấy sẽ tự áy náy và đánh mất bản thân.”
Dũng thở dài:
— Tao không hiểu sao mày đối xử với người như vậy.

Tôi nghẹn họng.
3 tỷ…
Chính là số tiền tôi ném lên bàn để đổi lấy chữ ký của cô.

Cũng lúc đó, điện thoại tôi rung.
Là từ ngân hàng.
“Anh Huy, tài khoản công ty vừa bị rút gần hết. Người thực hiện là Trần Bảo Vy, trên giấy ủy quyền có chữ ký của anh.”

Tôi choáng váng.
Vy biến mất cùng số tiền cuối cùng của công ty.

Tôi ngã xuống ghế.

Nhưng Dũng chưa nói hết:
— Còn chuyện này… Lan biết Vy không tốt từ trước. Cổ từng tìm đến tao hỏi thông tin. Cổ bảo sẽ không nói với mày, vì sợ mày nghĩ cổ ghen. Cổ chỉ âm thầm thu thập bằng chứng để… bảo vệ mày.

Tôi không thở được nữa.

— Lan… đang ở đâu?

— Tao không biết. Cổ nghỉ việc, dọn khỏi chung cư rồi.

Tôi chạy như kẻ mất trí ra khỏi nhà.


4. Cuộc tìm kiếm trong tuyệt vọng

Tôi đến căn hộ cũ. Trống trơn.
Tôi đến công ty của Lan – cô đã nộp đơn nghỉ từ hôm ký ly hôn.

Tôi gọi cho mẹ Lan ở quê. Bà nói:
— Nó không về đây con ạ. Từ hôm con ly hôn, nó chỉ gọi về bảo muốn đi đâu đó một thời gian.

Tôi bắt đầu lo lắng thực sự.

Lan chưa bao giờ biến mất như vậy.


5. Cuộc gặp bất ngờ trên cầu Rồng

Ngày thứ bảy, gần nửa đêm, tôi lái xe vô định dọc bãi biển. Mưa lại rơi như bảy ngày trước.

Tôi dừng xe ở cầu Rồng. Dưới ánh đèn vàng nhạt, tôi thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi một mình, co ro trong chiếc áo khoác cũ.

Lan.

Tôi sững sờ.
Nhưng điều khiến tôi đau nhất là khuôn mặt cô hốc hác, nhợt nhạt, đôi môi tím tái.

Tôi bước đến:
— Lan…

Cô quay lại. Ánh mắt bình thản như hôm ký đơn ly hôn, nhưng giờ xen chút mệt mỏi.

— Anh đến làm gì?

Tôi đứng trước cô, lồng ngực như bị bóp nghẹt:
— Em… tại sao không nói với anh chuyện 3 tỷ?

Lan nhìn xuống dòng nước:
— Nói để làm gì? Anh đã chọn rẽ sang một con đường khác rồi.

Tôi siết chặt tay:
— Anh sai rồi. Rất sai. Vy lừa anh. Công ty… mất hết rồi.

Lan không ngạc nhiên.
Cô chỉ hỏi:
— Anh còn tìm em để nói điều đó thôi sao?

Tôi lắc đầu. Tôi muốn nói rằng tôi nhớ cô, tôi cần cô, nhưng cổ họng nghẹn lại khi nhìn thấy bàn tay cô run rẩy, tái lạnh.

— Lan, em bệnh à?

Cô quay mặt đi.
Một giọt nước mắt rơi xuống tay.

— Em bị ung thư tuyến giáp giai đoạn đầu. Bác sĩ nói nếu điều trị kịp thì ổn, nhưng em… em không muốn làm gánh nặng cho anh khi công ty anh gặp khó khăn.

Tôi chết lặng.
Cả cơ thể tôi như bị rút hết sức.

— Nên… — Lan nói khẽ — khi anh đưa đơn ly hôn, em nghĩ… thôi, vậy cũng tốt. Anh sẽ nhẹ đầu hơn.

Tôi bước tới, ôm chặt lấy cô như ôm thứ gì đó sắp biến mất khỏi thế gian.
Cô chống tay vào ngực tôi:
— Đừng… làm vậy nữa. Mọi chuyện qua rồi.

Tôi nắm lấy tay cô:
— Không. Không qua. Anh sẽ lo cho em, sẽ sửa lại tất cả. Em quay về với anh được không?

Lan nhìn tôi rất lâu… rồi lắc đầu.

— Anh Huy… tình cảm của anh dành cho em bây giờ… là vì tội lỗi, không phải yêu.
— Em cần được yên bình.
— Cũng như anh cần học cách đứng trên đôi chân mình, không phải dựa vào một người phụ nữ để cứu mình khỏi sai lầm.

Tôi không biết nói gì nữa.

Cô đứng dậy, cài lại khuy áo khoác, mỉm cười rất nhẹ:
— Em sẽ điều trị. Sẽ cố gắng sống tốt.
— Nhưng… chúng ta chỉ nên dừng lại ở đây.

Cô quay lưng bước đi.
Tôi muốn chạy theo, muốn níu lại, muốn quỳ xuống trước cô.

Nhưng đôi chân như đóng chặt xuống mặt cầu.

Tôi chỉ biết nhìn bóng lưng Lan nhỏ dần trong mưa, từng bước một… như bảy năm qua cô lặng lẽ đồng hành cùng tôi.

Và rồi biến mất.


6. Hậu kết

Hai tháng sau, tôi vực lại công ty, từng chút một. Tôi gửi tiền viện phí cho Lan qua mẹ cô, không để lại tên, vì cô dặn “đừng xuất hiện”.

Tôi không tìm cô nữa.
Không phải vì tôi hết yêu, mà vì tôi biết… điều cuối cùng tôi có thể làm cho cô là tôn trọng lựa chọn của cô.

Lan vẫn điều trị tốt. Mỗi lần mẹ cô gọi báo tin, tôi lại thở phào như được sống thêm một ngày.

Còn tôi, tôi học cách đi làm từ sớm, về nhà đúng giờ, nấu một bữa ăn đơn giản, và không còn tự phụ nữa.

Đôi khi, đứng ở ban công nhìn xuống thành phố sáng đèn, tôi nghĩ về cái ngày mưa ấy — ngày tôi đưa 3 tỷ cho người phụ nữ đã dùng chính số tiền ấy để cứu mình.

Không có cú sốc nào đau bằng việc nhận ra mình đã đánh đổi điều quý giá nhất bằng lòng ích kỷ của chính mình.

Và vết thương lớn nhất…
Không phải cô ấy bỏ đi.
Mà là cô ấy chưa bao giờ trách tôi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News