×
×

Vy tiến đến, nụ cười nhẹ nhàng: “Hoàng à? Lâu quá không gặp.”

Hơn năm năm sau ngày ly hôn, buổi họp lớp cấp ba trở thành sàn diễn của số phận đối với Hoàng. Anh bước vào phòng tiệc với tâm trạng thờ ơ, chỉ mong chuốc chén rượu để quên đi mớ công việc đang tồn đọng. Nhưng rồi, ánh mắt anh va phải một bóng hình quen thuộc mà lại quá đỗi xa lạ.

Đó là Vy, vợ cũ của anh.

Ngày trước, Vy là một cô gái xinh xắn, nhưng có phần giản dị, cam chịu. Còn Vy của hiện tại thì khác hẳn. Cô khoác lên mình chiếc váy ôm sát màu xanh ngọc, tôn lên những đường cong cuốn hút, mái tóc đen dài được uốn lượn tinh tế, và nụ cười rạng rỡ đến mức làm lu mờ cả những người đẹp khác trong phòng. Khuôn mặt cô vẫn là Vy mà Hoàng từng yêu, nhưng giờ đây nó sắc sảo hơn, tự tin hơn, và đẹp đến mức khiến tim anh như ngừng đập.

Hoàng đã siêu lòng ngay lập tức. Cảm giác hối tiếc và khao khát dâng lên mạnh mẽ, như thể anh vừa đánh mất một báu vật vô giá.

Vy tiến đến, nụ cười nhẹ nhàng: “Hoàng à? Lâu quá không gặp.”

Giọng nói vẫn ấm áp như ngày nào, nhưng ánh mắt cô lại chứa đựng một sự điềm tĩnh xa cách, không còn chút uỷ mị nào.

Đêm hôm đó, dưới ánh đèn vàng lãng mạn của buổi tiệc, Hoàng tìm mọi cách để được ở gần Vy. Anh kể những câu chuyện hài hước, rót rượu mời cô, và không ngừng khen ngợi vẻ ngoài của cô. Cuối cùng, khi mọi người đã về gần hết, Hoàng ngỏ lời:

“Vy, anh biết điều này thật đường đột, nhưng… anh không thể ngừng nghĩ về em. Anh có thể mời em một ly cà phê vào ngày mai không?”

Vy nhìn anh một lúc lâu, ánh mắt có vẻ thăm dò. Cô không từ chối, nhưng cũng không đồng ý ngay. Cuối cùng, cô khẽ nói, đưa chìa khóa về phía anh: “Không cần cà phê. Anh còn giữ chìa khóa nhà cũ không? Nơi chúng ta từng sống… Em đợi anh ở đó, vào lúc 10 giờ tối mai.”

Hoàng run rẩy nhận lấy chiếc chìa khóa. Một cảm giác chiến thắng xen lẫn lo lắng dâng trào. Anh biết đây là cơ hội để sửa chữa, hay ít nhất là để lấy lại một đêm mặn nồng mà anh đã vô tình đánh mất.


🔥 Đêm Mặn Nồng và Vết Săm Bí Ẩn

10 giờ tối hôm sau, căn nhà cũ vẫn y nguyên như ngày Hoàng ra đi. Chỉ khác là Vy đã đứng đợi anh ở ngưỡng cửa, mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh của anh ngày xưa và mùi hương nước hoa quyến rũ lan tỏa.

Không cần lời nói nào, họ lao vào nhau trong cơn say của hoài niệm và dục vọng bị dồn nén bấy lâu. Nụ hôn của Vy mãnh liệt hơn, kinh nghiệm hơn ngày trước rất nhiều. Hoàng cảm nhận được sự tự do và mạnh mẽ toát ra từ người phụ nữ này, khiến anh càng thêm điên cuồng.

Trong khoảnh khắc cao trào, khi Hoàng từ từ cởi chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh của cô, mọi ánh sáng và âm thanh đều như dừng lại.

Trên vai phải của Vy, gần xương quai xanh, có một vết săm nhỏ. Đó không phải là hình ảnh của một bông hoa hay ngôi sao, mà là một chuỗi ký tự tối giản, được xăm bằng mực đen tinh tế.

$\mathbf{V} \rightarrow \mathbf{H} \rightarrow \mathbf{V}$

Hoàng cứng đờ người, cảm xúc từ đam mê lập tức chuyển sang lạnh lẽo và khó hiểu.

“Cái gì thế này?” Anh thều thào, ngón tay run rẩy chạm vào lớp da mịn màng trên hình săm.

Vy không có vẻ gì là bối rối. Cô đẩy nhẹ anh ra, chậm rãi cài lại chiếc cúc áo đầu tiên, rồi nhìn thẳng vào mắt Hoàng bằng ánh mắt điềm tĩnh ban nãy.


🌟 Cái Kết Đầy Ý Nghĩa

Vy mỉm cười, một nụ cười không hề có ý cười cợt, mà là sự chấp nhận và tự tại.

“Anh nhận ra rồi sao? Đây là hình săm em làm vào đúng ngày tòa tuyên án ly hôn. Nó là câu trả lời của em cho những gì đã xảy ra.”

Hoàng hoàn toàn hoang mang: “Ý em là gì? V… H… V… Là gì?”

Vy đưa tay chạm vào chuỗi ký tự.

V đầu tiên là Vy (em). HHoàng (anh). Và V cuối cùng là Vượt qua (Vượt qua tất cả).”

Cô ngừng một chút, rồi tiếp lời, giọng nói rõ ràng và mạnh mẽ như một lời tuyên ngôn:

“Ngày em đặt chân ra khỏi căn nhà này, em đã làm hình săm này để tự nhắc nhở bản thân. Rằng Vy từng yêu Hoàng, từng bị tổn thương vì Hoàng vô tâm, nhưng cuối cùng, Vy đã phải tự mình Vượt qua nỗi đau đó để trở thành một người mới. Em phải nhắc mình rằng, quá khứ là một hành trình, chứ không phải là một điểm đến.”

Vy bước xuống giường, nhặt chiếc túi xách, và đặt lại chìa khóa lên bàn.

“Hôm nay, em đến đây không phải vì còn yêu anh, hay để cho anh một cơ hội thứ hai, Hoàng ạ. Em đến là để thấy được sự hối tiếc trong mắt anh, để thấy anh siêu lòng vì em. Và điều quan trọng nhất: Em muốn tận mắt thấy mình có thể bước vào căn nhà cũ, đối diện với người cũ, và rồi tự tin bước ra, mà không còn đau đớn hay vương vấn gì nữa.

“Anh siêu lòng vì Vy của hiện tại quá đẹp và quá khác biệt. Nhưng sự khác biệt đó, Hoàng à, là do anh đã buông tay em ra mà thôi.”

Hoàng sụp đổ trên mép giường. Anh nhìn người phụ nữ mà anh khao khát, người vừa trao cho anh một đêm nồng cháy nhất, nhưng lại đang rời đi với sự dứt khoát lạnh lùng.

Vy bước ra cửa, chiếc sơ mi trắng giờ đây giống như bộ áo giáp của một chiến binh đã chiến thắng. Trước khi đóng cửa, cô ngoái lại, lần cuối cùng:

“Tạm biệt anh, Hoàng. Giờ em đã có cuộc sống tốt đẹp hơn rất nhiều, một cuộc sống mà em tự mình xây dựng. Đừng bao giờ lầm tưởng rằng một đêm mặn nồng có thể xóa đi năm năm trưởng thành của một người phụ nữ.”

Tiếng khóa cửa lạnh lùng vang lên, kết thúc câu chuyện của họ. Hoàng nằm lại trong bóng đêm, không phải vì tiếc nuối một đêm vui, mà vì nỗi đau đớn khi nhận ra: Anh đã đánh mất Vy, không phải vì cô không đẹp, mà vì anh đã không nhận ra giá trị của cô cho đến khi cô tự mình trở thành phiên bản hoàn hảo nhất, phiên bản mà anh không còn xứng đáng có được nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News