1. NGƯỜI VỢ KHÓA CỬA MỖI KHI ĐIỆN THOẠI ĐỔ CHUÔNG
Tôi là Hưng, 36 tuổi, nhân viên IT một công ty xây dựng ở TP.HCM.
Vợ tôi – Linh, 33 tuổi – là điều dưỡng bệnh viện quận. Chúng tôi cưới nhau được 7 năm, có một bé gái 5 tuổi tên Bông.
Cuộc sống của chúng tôi khá êm đềm cho đến khoảng ba tháng gần đây. Linh bắt đầu có thói quen… khóa cửa nhà vệ sinh mỗi khi có điện thoại.
Dù chỉ là một cuộc gọi bình thường, cô ấy cũng vội vã:
– Em vào nghe cho tiện.
– Ồn quá, để em vào trong.
– Em tí ra ngay.
Rồi cạch, cửa WC khóa lại.
Tôi hỏi vài lần, cô ấy đều bảo:
– Toàn bệnh nhân hỏi linh tinh, anh nghe làm gì.
Tôi không phiền chuyện riêng tư, nhưng cảm giác của đàn ông đôi khi rất nhạy. Những thay đổi nhỏ tích tụ thành nghi ngờ lớn.
Đặc biệt, mỗi lần cô ấy bước ra, mặt luôn hơi tái, tóc rối, hoặc lau mắt vội như vừa khóc.
Tôi hỏi:
– Có chuyện gì giấu anh không?
Linh chỉ mỉm cười, giọng run:
– Em ổn… thật mà.
Nụ cười ấy chính là lý do khiến tôi mất ngủ suốt nhiều tuần.
2. NGÀY TÔI QUYẾT ĐỊNH “NGHE LÉN”
Tối thứ Bảy hôm đó, cả nhà chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại Linh đổ chuông.
Cô ấy giật mình như bị bắt quả tang, rồi vội vàng xách điện thoại chạy vào nhà vệ sinh.
Cửa đóng.
Tiếng khóa cạch.
Tôi ngồi trên giường, tim như có cái kim găm vào. Tôi cố bình tĩnh, nhưng tiếng nói trong đầu cứ dồn dập:
“Nghe đi. Một lần thôi. Ít nhất để biết mình đang đối mặt với cái gì.”
Tôi đi đến trước cửa WC.
Bên trong thấp thoáng tiếng nói rất nhỏ – như cố giữ bí mật.
Tôi áp tai sát vào cánh cửa gỗ.
Giọng Linh nghẹn lại:
– Dạ… em biết rồi…
– Nhưng em… em sợ lắm…
– Anh đừng… đừng gọi nữa được không… Em không chịu nổi…
Tôi ngừng thở.
Tôi nghe rõ đến mức muốn bật tung cửa.
Nhưng người cô ấy gọi là “anh”.
Tôi căm lạnh sống lưng.
Rồi giọng người đàn ông, rất trầm, rất sắc:
– Em im đi. Em mà không nghe lời, tao sẽ gửi ảnh cho chồng em.
– Mày biết tao làm được mà.
Tôi chết lặng.
Tôi gần như không đứng vững.
Linh bật khóc:
– Xin anh… xin anh đừng… Em đã làm tất cả những gì anh muốn rồi. Anh tha cho em đi…
Người đàn ông phì cười:
– Muộn rồi. Mày phải làm tiếp. Tao thích nhìn mày run như con mèo ướt.
Tay tôi siết thành nắm đấm.
Tôi muốn xông vào, muốn bóp nát cánh cửa. Nhưng đôi chân như bị đóng đinh.
Tôi lùi lại, không biết nên tin mắt hay tai mình nữa.
3. SỰ TĨNH LẶNG ĐÁNG SỢ SAU CÁNH CỬA
Khoảng 3 phút sau, Linh bước ra.
Mắt sưng, mặt trắng bệch, nhưng thấy tôi đứng giữa phòng, cô ấy giật thót, lúng túng giấu điện thoại ra sau lưng.
– A-anh… chưa ngủ à?
Tôi nhìn cô ấy thật lâu:
– Người gọi cho em… là ai?
Linh run rẩy:
– Là bệnh nhân cũ… hơi phiền phức…
– Em gọi một thằng đàn ông xa lạ là “anh”, khóc lóc “xin tha”, vì bệnh nhân…?
Linh cắn môi, hai tay siết chặt:
– Anh… nghe rồi?
Tôi không trả lời.
Sự im lặng của tôi khiến cô ấy ngã khụy xuống ghế.
– Hưng… anh nghe em giải thích… không phải như anh nghĩ…
Tôi bật cười. Một tiếng cười không giống tôi:
– Em nói đi. Giải thích gì?
Linh khóc:
– Em không ngoại tình. Nhưng… em thật sự không thể nói với anh được. Em sợ… anh sẽ nghĩ em bẩn.
Tôi đau hơn cả bị dao đâm:
– Anh là chồng em hay là người xa lạ mà em phải sợ?
Cô ấy lắc đầu liên tục, chỉ nói một câu:
– Anh đừng hỏi nữa…
Tôi bỏ đi ngủ dưới phòng khách.
Đêm đó, tôi nghe tiếng cô ấy khóc trong phòng ngủ nhưng không bước vào.
Tôi nghĩ mình sắp mất vợ.
4. NHỮNG NGÀY ĐÁNG SỢ SAU ĐÓ
Ba ngày tiếp theo, Linh như cái bóng.
Cô ấy sợ nghe điện thoại, sợ trời tối, sợ ra ban công, sợ tôi hỏi.
Đến mức chỉ cần tiếng tin nhắn “tít” cũng khiến cô ấy giật bắn người.
Tôi không thể chịu đựng thêm.
Tôi gọi bạn thân là Tuấn, công an hình sự. Tôi kể qua câu chuyện, chỉ nói:
– Hình như có ai đó đe dọa vợ tao.
Tuấn trầm giọng:
– Mày để tao điều tra. Nhưng mày phải chuẩn bị tinh thần. Có thể không phải ngoại tình đâu, mà là kiểu tống tiền.
Tuấn nói đúng.
Nhưng tôi không ngờ… sự thật còn khủng khiếp hơn.
5. NGÀY SỰ THẬT BỊ VẠCH TRẦN
Một tuần sau, Tuấn gọi tôi ra quán cà phê.
Vừa ngồi xuống, cậu ta đẩy điện thoại đến trước mặt tôi.
– Mày xem đi.
Trong màn hình là hình ảnh từ camera bệnh viện:
Linh đang cản một người đàn ông hung hãn lao vào khoa cấp cứu, tay cầm dao.
Cô ấy đứng chắn trước mặt một bệnh nhân nữ đang mang thai.
Trong lúc giằng co, gã đàn ông đó tát mạnh Linh, khiến cô ngã xuống.
Tuấn nói:
– Gã kia là chồng cũ của sản phụ. Hắn nghi ngờ đứa bé không phải của mình nên đến đánh. Linh là người duy nhất đứng ra che cho thai phụ.
Tôi run giọng:
– Nhưng chuyện này liên quan gì đến điện thoại?
Tuấn thở dài:
– Sau hôm đó, gã bị bắt giữ. Nhưng chỉ 2 tháng trước, hắn được thả. Và hắn đổ hết thù hằn lên đầu Linh vì nghĩ Linh “che giấu sự thật cho con đàn bà kia”.
Tôi nghẹn họng.
Tuấn tiếp:
– Hắn nói sẽ trả thù Linh. Và 2 tháng nay hắn gọi điện đe dọa, ép cô ấy làm những việc nhỏ nhặt để biểu dương rằng hắn “đang nắm giữ cuộc đời cô ấy”. Chỉ để hành hạ tinh thần.
Tôi nắm chặt bàn:
– Vậy… cái “chịu hết rồi, xin tha”… là…
– Là Linh xin hắn đừng gửi những hình ảnh cắt ghép bẩn thỉu cho mày. Hắn dọa sẽ tung lên mạng, gửi cho mày, gửi cho con mày.
Tôi muốn hét lên.
Muốn đập phá.
Muốn ôm Linh thật chặt.
Tuấn nói tiếp:
– Linh không nói với mày vì cô ấy sợ mày nghĩ sai. Sợ gia đình mày xem cô ấy là kiểu đàn bà “vướng chuyện bẩn”. Và cô ấy sợ làm phiền mày, khi thấy mày đang stress vì công việc.
Tôi úp mặt vào hai tay.
Tôi là chồng.
Mà vợ phải tự chịu đựng một mình trong bóng tối.
Tôi thấy mình đúng nghĩa… là kẻ thất bại.
Tuấn đặt tay lên vai tôi:
– Chưa hết đâu. Có thứ này mày cần xem.
Cậu ấy mở một đoạn ghi âm khác:
Giọng Linh run rẩy:
“Tôi xin anh, đừng làm gì chồng tôi. Tôi chịu hết được. Tôi hứa sẽ nghe anh. Chỉ cần anh đừng đến nhà… con tôi còn nhỏ…”
Tôi cắn chặt răng đến bật máu.
Tuấn nói nhỏ:
– Hưng, tao đã bắt được hắn rồi. Nhưng mày cần về nói với Linh. Cô ấy không còn chịu đựng thêm ngày nào được nữa đâu.
6. ĐÊM TÔI TRỞ VỀ
Tôi mở cửa.
Linh đang ngồi ở bàn ăn, đôi tay bóp vào nhau đến trắng bệch.
Khi thấy tôi, cô ấy giật mình như đứa trẻ bị bắt quả tang.
– A-anh… đi đâu… mà lâu…
Tôi bước lại gần, quỳ xuống trước mặt cô ấy.
– Anh xin lỗi.
Linh sững người.
Tôi nói, từng chữ nghẹn:
– Anh xin lỗi vì để em một mình chịu đựng. Anh xin lỗi vì đã nghi ngờ em. Anh biết hết rồi.
Tay cô ấy rơi phịch xuống bàn.
– Hưng… anh… biết rồi…?
Tôi gật, rồi ôm chầm lấy cô ấy.
Linh bật khóc nghẹn ngào trong vòng tay tôi:
– Em sợ… sợ anh tin hắn… sợ anh nghĩ em dơ bẩn… Em không dám nói… Em chỉ muốn bảo vệ anh với con…
Tôi siết chặt cô ấy:
– Không ai có quyền làm em tổn thương. Từ giờ… không ai.
Linh run bần bật, như người bị dồn đến đường cùng nay mới có chỗ dựa.
Tối hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô ấy ngủ trong vòng tay tôi mà không giật mình.
7. TWIST – HOÁ RA… VẪN CÒN MỘT NGƯỜI KHÁC THAM GIA
Tưởng rằng chuyện chỉ đến đó.
Nhưng một tuần sau, Tuấn gọi tôi:
– Hưng, có chuyện này mày phải nghe. Vụ này không chỉ có thằng kia đâu.
Tôi căng người:
– Còn ai nữa?
Tuấn ném cho tôi xấp giấy.
Là… sao kê chuyển tiền ẩn danh gửi cho gã kia.
Ròng rã nhiều tháng.
Tôi run giọng:
– Ai… ai lại trả tiền cho hắn… để đe dọa Linh?
Tuấn nói chậm rãi:
– Mẹ mày thuê thằng này.
Tôi chết lặng.
Tuấn nói tiếp:
– Ổng thừa nhận. Họ muốn chia vợ chồng mày vì nghĩ Linh “mang nghiệp”, “không phù hợp”. Bà tin rằng nếu mày ly hôn, bà sẽ chọn được người “xứng đáng” hơn cho mày. Và bà nghĩ cách nhanh nhất là làm mày nghi vợ mày ngoại tình.
Tôi đứng không vững.
Hai tay lạnh toát.
– Linh… biết chuyện này chưa?
– Chưa. Tao muốn mày tự nói. Nhưng nhớ… đừng để cô ấy sốc thêm.
Tôi lái xe về nhà trong tâm trạng như rơi vào hố sâu không đáy.
Vợ tôi bị đe dọa suốt mấy tháng… là vì gia đình tôi.
Không, chính xác là vì sự nhu nhược của tôi – tôi đã không đứng giữa hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình.
8. KẾT CỦA CÂU CHUYỆN
Tối đó, khi Linh đang gấp áo cho con, tôi tiến lại.
– Linh… anh có chuyện muốn nói.
Cô ấy ngẩng lên, ánh mắt đã bớt sợ hơn.
– Dạ?
Tôi hít thật sâu:
– Chuyện người đe dọa em… không chỉ có hắn. Còn một người nữa.
Linh khựng lại:
– Ai…?
Tôi nắm tay cô ấy:
– Là… mẹ anh.
Linh đánh rơi chiếc áo.
Sắc mặt cô ấy trắng bệch.
Tôi ôm vợ ngay lập tức:
– Linh, không phải lỗi của em. Là lỗi của gia đình anh. Và lỗi của anh. Nhưng từ giờ… anh đứng về phía em. Anh không để ai hại em nữa. Không ai cả.
Linh gục vào vai tôi, khóc không thành tiếng.
Cô ấy thều thào:
– Em… tưởng mình chết mất…
Tôi ôm cô ấy thật chặt.
Tôi đã suýt đánh mất người phụ nữ tốt nhất đời mình… vì sự im lặng.
9. LỜI KẾT
Không có ngoại tình.
Không có phản bội.
Chỉ có một người phụ nữ yếu đuối… bị dồn vào đường cùng.
Và một người chồng quá ngu ngốc, quá muộn màng.
Bây giờ, mỗi khi Linh nghe điện thoại, cô ấy không còn chạy vào WC nữa.
Cô ấy ngồi ngay cạnh tôi, mỉm cười:
– Anh nghe cùng với em cho đỡ sợ nhé?
Tôi nắm tay vợ:
– Ừ. Từ giờ… em không phải sợ gì nữa.