×
×

Anh Hùng dắt chiếc xe máy cũ ra khỏi căn nhà cấp bốn mà anh đã sống suốt mười mấy năm trời. Căn nhà ấy vốn chẳng có gì đáng giá, ngoài cái mái tôn dột và bức tường loang lổ, nhưng đó là nơi anh từng nghĩ sẽ già đi cùng vợ.

Bị Vợ Đu//ổi Ra Bãi T/ha M/a, Anh Xe Ôm C//ứu Bà Lão Tỷ Phú Và Cái Kết Đ/ắng N/gắt Cho Cô Vợ Cũ Th/am La//m

Đêm đó, trời tối rất nhanh.

Anh Hùng dắt chiếc xe máy cũ ra khỏi căn nhà cấp bốn mà anh đã sống suốt mười mấy năm trời. Căn nhà ấy vốn chẳng có gì đáng giá, ngoài cái mái tôn dột và bức tường loang lổ, nhưng đó là nơi anh từng nghĩ sẽ già đi cùng vợ.

Giờ thì không còn nữa.

“Anh đi đi.”

Giọng người phụ nữ phía sau lạnh tanh.

“Nhà này tôi bán rồi. Anh không có tên trong giấy tờ, anh ở lại làm gì?”

Anh Hùng quay lại nhìn vợ mình — hay đúng hơn là vợ cũ, dù giấy ly hôn còn chưa ký. Cô ta đứng khoanh tay, ánh mắt đầy chán ghét.

“Anh ở với tôi mười mấy năm, chạy xe ôm, nghèo rớt mồng tơi. Tôi chịu đủ rồi,” cô ta nói.
“Giờ tôi có người lo cho tôi rồi. Anh biến đi cho khuất mắt.”

Anh Hùng cười nhạt.

Anh không đánh, không chửi. Chỉ lặng lẽ lấy cái balô cũ, bỏ vào vài bộ quần áo, tấm hình cưới đã phai màu và cuốn sổ tiết kiệm chỉ còn vài trăm ngàn.

“Anh đi thật à?” cô ta hỏi, giọng nửa thách thức.

“Ừ.”

Một tiếng “ừ” nhẹ như không, nhưng nặng như đá đè lên ngực.

Anh dắt xe ra cổng. Không ai tiễn. Không ai níu.

Đêm xuống, anh chạy xe vô định. Chạy mãi cho đến khi xung quanh chỉ còn bóng tối, cỏ dại và những ngôi mộ lặng im.

Anh dừng lại ở bãi tha ma.

Không phải vì anh muốn chết. Chỉ là anh không biết đi đâu.

Anh ngồi xuống, tựa lưng vào một ngôi mộ cũ, rút điếu thuốc đã nhàu nát trong túi ra, nhưng chưa kịp châm thì nghe tiếng rên khe khẽ.

“Cứu… cứu tôi…”

Anh giật mình, đứng bật dậy.

Trong ánh trăng mờ, anh thấy một bà lão nằm bất động giữa hai ngôi mộ. Quần áo sang trọng nhưng lấm lem bùn đất, gương mặt tái nhợt.

“Bà ơi!” anh chạy lại, lay nhẹ.
“Bà sao rồi?”

Bà lão mở mắt, thở hổn hển.

“Tôi… tôi bị ngất… không đứng dậy được…”

Không kịp nghĩ ngợi, anh Hùng bế bà lão lên xe. Chiếc xe cũ rung bần bật, nhưng anh chạy hết sức có thể.

Suốt quãng đường, bà lão nắm chặt tay áo anh như sợ bị bỏ lại.

“Cậu… đừng bỏ tôi…” bà thì thào.

“Bà yên tâm, tôi không bỏ đâu.”

Câu nói ấy anh nói rất tự nhiên. Vì cả đời anh… quen bị bỏ rồi.

Sau khi đưa bà lão đến nơi an toàn, anh ngồi đợi ngoài cửa suốt đêm. Không biết bà là ai, giàu hay nghèo, chỉ biết bà cần được cứu.

Sáng hôm sau, một người đàn ông mặc vest bước ra, cúi đầu trước anh.

“Cậu là người đã cứu bà chủ tôi?”

Anh Hùng ngơ ngác.

“Bà chủ?”

Bà lão hôm qua xuất hiện, lúc này đã tỉnh táo hơn. Bà nhìn anh rất lâu.

“Cậu tên gì?”

“Hùng.”

“Cậu làm nghề gì?”

“Xe ôm.”

Bà gật đầu, rồi nói chậm rãi:

“Cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, chắc tôi đã chết ở đó.”

Anh xua tay.

“Chuyện nhỏ thôi bà.”

Bà lão mỉm cười. Nụ cười của người từng trải qua rất nhiều mất mát.

“Không có chuyện nhỏ nào giữa sống và chết cả.”

Vài ngày sau, anh Hùng được gọi đến gặp bà lão. Lúc này anh mới biết — bà là một nữ tỷ phú, chủ của một tập đoàn lớn, sống một mình, không chồng con.

“Cậu muốn gì?” bà hỏi thẳng.

Anh Hùng lắc đầu.

“Tôi không cứu bà để đổi lấy gì.”

Bà bật cười.

“Cậu giống chồng tôi ngày xưa.”

Bà kể, giọng trầm xuống: bà từng nghèo, từng bị phản bội, từng bị đuổi ra đường như anh. Nhưng bà không gục ngã.

“Cậu có chỗ ở chưa?” bà hỏi.

“Chưa.”

“Tạm ở lại nhà tôi. Làm tài xế riêng. Tôi già rồi, cần người.”

Anh Hùng do dự, nhưng cuối cùng gật đầu.

Cuộc đời anh rẽ sang hướng khác từ đó.

Anh không giàu lên ngay. Nhưng lần đầu tiên, anh được sống như một con người có giá trị. Không ai khinh anh vì chạy xe ôm. Không ai coi thường đôi tay chai sần của anh.

Bà lão dạy anh nhiều thứ: cách đọc hợp đồng, cách nhìn người, cách giữ lòng tự trọng khi nghèo.

“Tiền có thể kiếm lại,” bà nói.
“Nhân cách mất rồi thì không mua lại được.”

Một năm sau, bà lão qua đời vì tuổi già. Trước khi nhắm mắt, bà nắm tay anh Hùng.

“Ta không có con… từ nay con là con ta.”

Di chúc được công bố.

Anh Hùng — người xe ôm từng ngủ ở bãi tha ma — được thừa kế phần lớn tài sản.

Còn cô vợ cũ của anh?

Cô ta quay lại.

Ăn mặc xộc xệch hơn xưa, ánh mắt đầy hy vọng lẫn tham lam.

“Anh Hùng… em sai rồi. Cho em quay về nhé.”

Anh nhìn cô ta rất lâu.

“Em nhớ cái đêm em đuổi anh đi không?”

Cô ta cúi đầu, im lặng.

“Anh không trách em,” anh nói.
“Nhưng anh cũng không cần em nữa.”

Sau đó, cô ta tìm cách kiện tụng, vu khống, đòi chia tài sản. Nhưng thất bại.

Người đàn ông mà cô ta bỏ anh để theo… cũng bỏ cô ta khi biết cô không có gì.

Cuối cùng, cô ta trắng tay.

Một ngày, cô ta đứng trước cổng nhà anh, khóc nức nở.

Anh Hùng bước ra, đưa cho cô một phong bì.

“Đây là tiền thuê nhà cho em vài tháng.”

“Anh còn thương em sao?” cô ta hỏi.

Anh lắc đầu.

“Không. Đây là lần cuối cùng anh giúp em.”

Cánh cổng khép lại.

Không oán hận.
Không trả thù.

Chỉ có nhân quả.

Anh Hùng đứng trong khu vườn yên tĩnh, nhớ lại đêm mình ngồi ở bãi tha ma năm nào.

Nếu đêm đó anh chết đi, mọi thứ đã khác.

Nhưng anh không chết.

Anh chọn làm người tử tế, ngay cả khi bị đẩy xuống tận cùng.

Và đó là thứ đã cứu anh —
chứ không phải tiền.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2026 News