Từ Chối Cuốc Xe Tiền Triệu Để Chở Bà Nhặt Ve Chai Đi C/ấp Cứ/u, Anh Xe Ôm Không Ngờ Bà Chính Là…
Trời vừa sập tối thì điện thoại anh Tuấn rung lên.
Một cuốc xe hiện ra trên màn hình. Quãng đường dài. Giá tiền cao đến mức anh phải nhìn lại lần nữa để chắc rằng mình không đọc nhầm. Số tiền ấy, nếu nhận, đủ để anh trang trải tiền nhà, tiền thuốc cho mẹ và dư ra một chút cho tháng tới.
Anh Tuấn ba mươi bốn tuổi, làm xe ôm công nghệ gần bảy năm. Cuộc sống của anh gói gọn trong những chuyến xe ngắn dài, những bữa cơm vội và những hóa đơn đến đúng hạn, không chậm ngày nào.
Anh vừa định bấm nhận thì nghe thấy tiếng gọi yếu ớt phía bên kia đường.
“Chú ơi… chú làm ơn…”
Anh quay đầu lại.
Một bà lão gầy gò đứng bên lề đường. Trên tay bà là chiếc bao tải rách, bên trong lỉnh kỉnh chai nhựa và bìa carton. Gương mặt bà nhăn nheo, tái mét. Một tay ôm ngực, tay kia run run chống vào cột điện.
“Bà sao vậy?” anh hỏi.
“Tim… tim tôi đau quá…” bà thở dốc, giọng đứt quãng.
Anh Tuấn nhìn quanh. Không có ai khác. Đường không đông nhưng cũng chẳng mấy người chú ý đến một bà lão nhặt ve chai đang khụy xuống.
Điện thoại anh rung lên lần nữa. Hệ thống nhắc nhở: “Cuốc xe sắp bị hủy.”
Anh nhìn màn hình.
Rồi nhìn bà lão.
Chỉ cần một cú chạm tay, anh sẽ có số tiền mà mình cần đến nhường nào.
Nhưng nếu anh đi… bà lão này sẽ ra sao?
Anh không nghĩ lâu.
Anh bấm hủy cuốc xe.
“Bà lên xe đi, tôi chở bà đi cấp cứu.”
Bà lão mở to mắt, như không tin vào tai mình.
“Nhưng… chú còn chạy xe mà…”
“Tiền để sau,” anh nói nhanh.
“Mạng người trước.”
Anh đỡ bà ngồi lên yên sau. Chiếc xe máy cũ rung lên khi anh đề máy. Anh chạy nhanh nhất có thể, nhưng vẫn cẩn thận từng khúc cua, từng ổ gà.
Dọc đường, bà lão thở nặng nhọc. Anh vừa chạy vừa nói chuyện để bà tỉnh táo.
“Bà tên gì?”
“Lan…” bà đáp yếu ớt.
“Bà cố lên, sắp tới rồi.”
Bà gật đầu, bàn tay bám chặt lưng áo anh. Lưng áo anh ướt đẫm mồ hôi, không rõ vì nóng hay vì lo.
Khi tới nơi, anh Tuấn gần như bế bà vào trong. Các y tá nhanh chóng đưa bà đi cấp cứu.
Anh đứng ngoài hành lang, thở hổn hển. Lúc này anh mới nhớ ra cuốc xe tiền triệu vừa bỏ lỡ.
Anh mở điện thoại. Cuốc xe đã biến mất. Hệ thống không gửi thêm yêu cầu nào.
Anh cười nhạt.
“Chắc tháng này lại khó rồi,” anh tự nói với mình.
Anh ngồi chờ rất lâu.
Gần một giờ sau, một bác sĩ bước ra.
“Anh là người nhà của bệnh nhân?”
Anh Tuấn lắc đầu.
“Tôi chỉ là người chở bà ấy vào.”
Bác sĩ gật đầu.
“May là anh đưa đến kịp. Chậm chút nữa thì nguy hiểm.”
Anh thở phào.
“Bà ấy ổn rồi hả bác sĩ?”
“Qua cơn nguy kịch. Nhưng cần theo dõi thêm.”
Anh Tuấn định quay đi thì một người đàn ông mặc vest bước vội tới. Theo sau là hai người khác, vẻ mặt lo lắng.
“Họ đâu? Bà đâu rồi?” người đàn ông hỏi gấp.
Bác sĩ chỉ vào phòng cấp cứu.
“Người nhà à?”
Người đàn ông gật đầu, giọng run run.
“Vâng… mẹ tôi.”
Anh Tuấn đứng sững.
Mẹ…?
Người đàn ông quay sang anh.

“Anh là…?”
“Tôi là người chở bà vào đây,” anh đáp.
Người đàn ông nhìn anh từ đầu đến chân. Ánh mắt dừng lại ở chiếc áo khoác xe ôm cũ, rồi quay lại gương mặt anh.
“Cảm ơn anh,” ông nói, cúi đầu rất thấp.
“Nếu không có anh… tôi không dám nghĩ tới.”
Anh Tuấn xua tay.
“Không có gì đâu anh.”
Lúc này, một y tá đẩy cửa phòng ra. Bà Lan nằm trên giường, gương mặt vẫn còn nhợt nhạt nhưng đã tỉnh.
Bà nhìn thấy anh Tuấn, mắt bỗng đỏ hoe.
“Chú… chú chưa đi à?”
Anh cười.
“Bà ổn rồi là được.”
Người đàn ông bên cạnh khựng lại.
“Mẹ… mẹ quen anh này sao?”
Bà Lan nắm tay con trai, giọng yếu nhưng rõ:
“Chú ấy bỏ cuốc xe… để cứu mẹ.”
Người đàn ông quay sang anh Tuấn, ánh mắt thay đổi hoàn toàn.
Vài ngày sau, anh Tuấn đang chạy xe thì nhận được một cuộc gọi lạ.
“Anh Tuấn phải không?”
“Vâng.”
“Chúng tôi muốn mời anh tới gặp.”
Anh định từ chối, nhưng người bên kia nói thêm một câu:
“Liên quan đến bà Lan.”
Anh đồng ý.
Khi tới nơi, anh Tuấn mới biết người đàn ông hôm đó là một doanh nhân lớn. Bà Lan — người nhặt ve chai — chính là mẹ ruột của ông, một người phụ nữ từng rất giàu có.
Nhiều năm trước, sau khi chồng mất, bà Lan giao hết tài sản cho con trai quản lý. Bà rời khỏi căn nhà lớn, sống lặng lẽ ngoài đời.
“Bà nói muốn biết… nếu không có tiền, người ta có còn đối xử với mình như con người không,” người con trai nói, giọng trầm xuống.
Anh Tuấn im lặng.
“Chúng tôi tìm bà rất lâu. Nhưng bà không cho ai biết mình ở đâu.”
Người con trai nhìn thẳng vào anh.
“Anh là người đầu tiên… giúp mẹ tôi mà không biết bà là ai.”
Anh Tuấn lắc đầu.
“Tôi chỉ làm điều bình thường thôi.”
Người đàn ông mỉm cười buồn.
“Trong thời buổi này… điều bình thường đó rất hiếm.”
Vài tuần sau, câu chuyện về anh xe ôm từ chối cuốc xe tiền triệu để cứu bà nhặt ve chai lan truyền khắp nơi. Người ta bàn tán, ca ngợi, tranh cãi.
Có người hỏi anh:
“Sao anh dại thế? Lỡ bà ấy không phải người giàu thì sao?”
Anh Tuấn trả lời rất đơn giản:
“Thì tôi vẫn chở bà ấy đi.”
Người con trai của bà Lan đề nghị hỗ trợ anh tiền bạc, công việc.
Anh Tuấn chỉ nhận một phần rất nhỏ.
“Tôi đủ sống rồi,” anh nói.
“Phần còn lại… giúp những người giống bà ngày hôm đó.”
Bà Lan sau khi hồi phục, xin gặp anh.
Bà nắm tay anh rất lâu.
“Cả đời này, tôi từng có nhiều tiền,” bà nói.
“Nhưng chưa bao giờ thấy nhẹ lòng như lúc được chú chở đi.”
Anh Tuấn cúi đầu.
“Bà sống khỏe là được rồi.”
Anh Tuấn vẫn chạy xe.
Vẫn chiếc xe cũ.
Vẫn áo khoác bạc màu.
Nhưng mỗi khi điện thoại rung lên, mỗi khi đứng trước một lựa chọn, anh luôn nhớ lại buổi tối hôm đó.
Anh không giàu lên vì tiền.
Nhưng anh giàu lên vì biết rằng:
Có những cuốc xe không tính bằng tiền —
mà tính bằng một mạng người.
Và đó là điều anh không bao giờ hối hận.