×
×

Bao nhiêu tháng trời hai vợ chồng dầm mưa dãi nắng, đổi cả sức lực để chăm từng bụi chuối. Để rồi ngày thu hoạch gần kề, thành quả bị hủy trong một đêm.

Trang trại chuối của vợ chồng anh Tân sắp đến ngày thu hoạch thì bị k//ẻ gi//an ph/á ho//ại. 1 tháng sau kịch bản lặp lại, lần này k/ẻ gi/an bị b/ắt s/ống, không ngờ đó lại là…

Trời vừa hửng sáng, anh Tân đã thức dậy như mọi ngày, mở cánh cửa gỗ cũ kỹ nhìn ra trang trại chuối rộng gần ba mẫu – tài sản lớn nhất, cũng là niềm tự hào của cả gia đình anh. Năm nay, những buồng chuối trĩu quả, vàng cong đều tăm tắp. Thương lái đã hẹn ngày thu mua, chỉ còn ba hôm nữa là anh sẽ có khoản tiền đủ để trả nợ ngân hàng và sửa lại căn nhà đã dột nát bao năm.

Nhưng ngay khi bước ra đến giữa vườn, bàn chân anh khựng lại.

Một điều gì đó không ổn.

Gió vẫn thổi, nắng vẫn rải vàng trên từng bẹ lá, nhưng giữa những tán chuối… có những khoảng đất trống lạ lùng. Và những thân chuối bị chém xéo, ngã rạp xuống đất như vừa trải qua một trận tàn sát.

Anh Tân sững người. Tim đập mạnh như muốn phá tung lồng ngực.

Anh lao tới. Hai mươi gốc. Ba mươi gốc. Rồi năm mươi gốc…
Tất cả đều bị chặt ngang, buồng chuối nằm lăn lóc trong đất bùn.

Anh quỳ xuống, bàn tay run run vốc lên một nhánh chuối vàng ươm đã dập nát. Hơi thở anh nghẹn lại.

Kẻ gian đã vào vườn. Và chúng phá hoại có chủ ý.

Khi vợ anh – chị Huệ, chạy ra đến nơi, cô chỉ kịp đưa tay lên miệng bật khóc. Bao nhiêu tháng trời hai vợ chồng dầm mưa dãi nắng, đổi cả sức lực để chăm từng bụi chuối. Để rồi ngày thu hoạch gần kề, thành quả bị hủy trong một đêm.

— “Ai lại làm chuyện thất đức thế này hả trời…” – chị Huệ nghẹn ngào.

Anh Tân không khóc. Mặt anh lạnh lại, đôi mắt đỏ lên như lửa. Không có dấu chân người lạ. Nhưng có vết dao. Có những dấu xe máy hằn trên nền đất.

Anh lập tức gọi công an xã, rồi gọi cả chủ tịch thôn. Nhưng khi họ đến nơi, chỉ nhìn quanh rồi lắc đầu:

— “Khó điều tra lắm. Không có camera, vết vằn thì mờ. Có thể chỉ là trẻ con phá bậy…”

Trẻ con nào? Trẻ con biết dùng dao chặt gọn từng gốc chuối như thợ chuyên nghiệp sao?

Chị Huệ giận đến mức run người:

— “Không phải trẻ con! Có người cố tình phá nhà tôi!”

Cán bộ xã ngại ngùng, nói vài câu an ủi rồi bỏ đi. Còn hai vợ chồng đứng giữa khu vườn bị tàn phá, như thể cả thế giới quay lưng với họ.

Nhưng anh Tân biết. Anh biết ai đã làm chuyện đó.

Không bằng chứng, nhưng linh cảm của một người đàn ông từng va chạm đủ chuyện đời mách bảo anh:
Kẻ duy nhất có động cơ, không ai khác ngoài ông Cầm, chủ trang trại chuối mới mở ngay sát vách. Người từng cạnh tranh giá với anh, từng đe dọa rằng “Tao sẽ khiến mày phải bỏ nghề”.

Tối hôm đó, anh Tân ngồi một mình ngoài hiên, trời lộng gió. Hàng xóm thương tình sang hỏi han, ai cũng xót. Nhưng anh im lặng, mắt nhìn xa xăm về trang trại của ông Cầm sâu trong bóng tối.

Chị Huệ đặt tay lên vai chồng:

— “Anh… đừng dại dột. Mình không có chứng cứ…”

Anh Tân gật đầu.
Không chứng cứ thì càng phải bình tĩnh. Đòn trả thù của người nóng giận chỉ khiến bản thân thiệt thêm. Anh không phải kiểu người hành động bột phát.

Nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc.

Ba ngày sau, anh Tân âm thầm dựng lại khu vườn. Những gốc chuối bị chém, anh gom lại, buồng nào còn dùng được anh bán rẻ cho thương lái quen để gỡ chút vốn. Số còn lại anh trồng mới. Từng gốc một. Dù mệt đến mờ mắt, anh vẫn làm.

Rồi anh lắp camera khắp vườn, kéo thêm đèn cảm ứng, dựng hàng rào kẽm gai. Người ta bảo anh bị phá rồi, đầu tư chi nữa cho phí. Nhưng anh chỉ cười:

— “Lần đầu họ làm được, lần sau thì không.”

Anh Tân không ngờ rằng sự kiên trì của mình lại là khởi đầu cho một cú lật mặt bất ngờ.

Một tháng sau, đúng nửa đêm, camera phát tín hiệu.
Có bóng người lẻn vào trang trại của anh.

Bóng người ấy đi rất nhanh, tay cầm vật gì đó lấp loáng. Nhưng lần này, ánh đèn cảm biến bật sáng rực, tiếng chuông báo động vang lên.

Người kia hoảng hốt quay xe bỏ chạy. Nhưng thứ anh ta không biết… chính là biển số xe đã được camera ghi lại rõ ràng.

Anh Tân lập tức báo công an. Và chỉ nửa ngày sau, họ đến làm việc với… ông Cầm.

Trước bằng chứng không thể chối cãi, ông ta tái mặt. Cả làng xôn xao. Trong buổi làm việc, ông Cầm lúng túng khai nhận:
Ông muốn phá chuối của anh Tân để ép thương lái mua của mình.

— “Tôi chỉ muốn dằn mặt… ai ngờ mọi thứ đi xa vậy…” – ông ta lí nhí.

— “Chính ông đã khiến gia đình tôi suýt mất trắng.” – anh Tân nói, giọng trầm nhưng rắn rỏi.

Kết quả: ông Cầm phải bồi thường toàn bộ số tiền thiệt hại cho anh Tân, còn bị xử phạt hành chính nặng. Danh tiếng thì mất sạch.

Ngày cầm quyết định xử lý trên tay, anh Tân đứng lặng giữa vườn chuối mới. Những cây non đang vươn từng lá xanh, tươi như hy vọng.

Chị Huệ chạy đến, mắt rưng rưng:

— “Cuối cùng cũng có công bằng… anh vất vả rồi.”

Anh Tân khẽ cười:

— “Cây chuối còn mọc lại được sau khi bị chặt. Huống chi là con người.”

Trên nền trời xanh cao, gió thổi qua những tàu lá mới, như lời khẳng định rằng dù ai phá hoại, người sống tử tế rồi cũng sẽ đứng dậy, mạnh mẽ hơn cả trước đây.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News