×
×

Chiếc xe cũ đến mức mỗi lần đề máy là phải vỗ nhẹ vào bình xăng. Áo khoác anh mặc đã bạc màu, cổ tay áo sờn chỉ. Người ta nhìn anh, chỉ thấy một anh xe ôm gầy gò, ít nói, lẫn vào đám đông như cái bóng.

Tưởng Anh Xe Ôm Ngh///èo H///èn Nên Ch//èn É//p, Đám Gi/ang H/ồ Ru/n R/ẩy Khi Thấy Hì/nh Xă/m Sau Lưng Anh

Anh Long chạy xe ôm đã gần mười năm.

Chiếc xe cũ đến mức mỗi lần đề máy là phải vỗ nhẹ vào bình xăng. Áo khoác anh mặc đã bạc màu, cổ tay áo sờn chỉ. Người ta nhìn anh, chỉ thấy một anh xe ôm gầy gò, ít nói, lẫn vào đám đông như cái bóng.

Anh không rượu chè.
Không tụ tập.
Không hơn thua.

Mỗi ngày, anh chạy từ sáng sớm đến tối muộn, đủ tiền ăn, đủ tiền gửi về cho mẹ già, rồi về căn phòng trọ nhỏ ngủ một giấc không mộng mị.

Anh quen với việc không ai để ý.

Cho đến hôm đó.

Cuối buổi chiều, khi anh đang chuẩn bị về thì một cô gái trẻ đứng trước xe anh.

Cô khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi đơn giản, đeo balô cũ. Gương mặt có nét mệt mỏi nhưng ánh mắt rất trong. Cô ngập ngừng:

“Anh… anh chở em một đoạn được không?”

Anh Long gật đầu.

“Lên xe đi.”

Suốt quãng đường, cô gái ngồi im, hai tay bám nhẹ vào yên sau. Không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng chỉ đường. Đến một con hẻm vắng, anh dừng xe theo lời cô.

Vừa dựng chân chống xuống, chưa kịp nói tiền xe thì từ hai bên, năm gã xăm trổ xuất hiện.

Chúng đi chậm, ánh mắt soi mói, nụ cười nham nhở.

“Ê, xe ôm,”
một gã lên tiếng, giọng khàn.
“Đậu trúng chỗ tụi tao rồi.”

Anh Long liếc nhìn xung quanh. Không có bảng cấm. Không có rào chắn.

“Xin lỗi,” anh nói. “Tôi đi liền.”

Cô gái trẻ đứng sát lại gần anh theo phản xạ. Anh cảm nhận được tay cô run nhẹ.

Một gã khác bước tới, đá nhẹ vào bánh xe.

“Đi là đi sao?”
“Nộp tiền bến.”

“Bao nhiêu?” anh hỏi.

Gã kia cười khẩy.

“Bao nhiêu tụi tao nói.”

Cô gái hoảng hốt.

“Anh ơi… thôi mình đi chỗ khác,” cô nói nhỏ.

Anh Long quay sang cô.

“Em đứng sau anh.”

Giọng anh không to, nhưng đủ bình tĩnh để cô nghe theo.

Anh quay lại nhìn đám kia.

“Tôi không đóng tiền kiểu này.”

Không khí đổi khác.

Một gã tát mạnh vào vai anh.

“Mày nghèo mà còn cứng hả?”

Cú tát không mạnh, nhưng mang đủ sự sỉ nhục.

Cô gái kêu lên:

“Đừng làm vậy!”

Một gã quay sang nhìn cô, cười đểu.

“Con bé này đi với mày à? Xe ôm mà cũng bày đặt chở gái hả?”

Anh Long không đánh trả.

Anh cúi xuống dựng lại chiếc xe vừa bị xô nghiêng.

“Tránh ra,” anh nói.
“Để tôi chở cô ấy đi.”

Thằng cầm đầu bước lên, nắm cổ áo khoác anh.

“Mày tưởng mày là ai?”

Hắn giật mạnh.

Chiếc áo khoác cũ bị xé toạc.

Không ai ngờ khoảnh khắc đó… lại làm thay đổi tất cả.

Ánh chiều muộn chiếu thẳng vào tấm lưng trần của anh Long.

Trên đó là một hình xăm lớn, chiếm gần trọn lưng. Không màu mè, không phô trương, chỉ là những nét đen sắc lạnh, ở giữa là một biểu tượng mà giới giang hồ nhìn vào là hiểu ngay.

Không cần đọc.
Không cần hỏi.

Chỉ cần thấy.

Gã cầm đầu đông cứng.

Mặt hắn tái mét.

“Không… không thể…”

Hai gã phía sau lập tức lùi lại một bước.

“Anh… anh là người của…?”

Anh Long kéo áo lại, chậm rãi mặc vào, che hình xăm đi như chưa từng tồn tại.

“Tôi từng là,” anh nói.
“Giờ thì không.”

Giọng anh đều đều, nhưng khiến không khí nặng hẳn xuống.

Gã cầm đầu nuốt khan, cúi đầu rất thấp.

“Em… em không biết… anh tha cho tụi em…”

Cô gái trẻ đứng sau lưng anh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy mấy kẻ hung hăng lúc nãy giờ run rẩy như gặp thứ gì đó không nên thấy.

“Biến,” anh Long nói.
“Và đừng chạm vào người đi đường nữa.”

Không ai dám cãi.

Năm gã quay đầu bỏ đi, không dám nhìn lại.

Cô gái vẫn đứng yên, tim đập loạn.

“Anh… anh là ai vậy?” cô hỏi, giọng run.

Anh Long đội mũ bảo hiểm.

“Xe ôm.”

Anh quay xe, ra hiệu cho cô lên.

“Đi thôi.”

Suốt quãng đường còn lại, cô gái không nói gì. Nhưng trong gương chiếu hậu, anh thấy ánh mắt cô vừa sợ, vừa kính nể.

Khi tới nơi, cô rút tiền đưa anh.

Anh lắc đầu.

“Không lấy.”

“Nhưng…”

“Về đi.”

Cô cúi đầu thật thấp.

“Cảm ơn anh.”

Đêm đó, anh Long về phòng trọ, ngồi lặng trước gương. Anh nhìn tấm lưng mình, nơi hình xăm vẫn ở đó — như một lời nhắc.

Ngày xưa, anh không phải xe ôm.

Anh từng đứng trong giới mà tên tuổi được nhắc đến là người ta im miệng. Không vì hung hãn, mà vì nguyên tắc.

Không chèn ép người yếu.
Không động vào phụ nữ.
Không nuốt tiền bẩn của dân nghèo.

Nhưng rồi một biến cố xảy ra. Một kẻ phá luật. Một người vô tội bị vạ lây.

Anh bỏ đi trong đêm.

Không xóa hình xăm.
Không thanh minh.
Chỉ biến mất.

Anh chọn sống thấp xuống, làm xe ôm, sống bằng tiền sạch, như một cách trả nợ.

Vài ngày sau, tin đồn lan ra.

Có một anh xe ôm nghèo.
Nhưng đụng vào là tự tìm đường chết.

Không ai dám gây sự nữa.

Một buổi tối, khi anh đang chuẩn bị về thì cô gái trẻ hôm trước quay lại.

“Em tìm anh,” cô nói.
“Em chỉ muốn nói… hôm đó, nếu không có anh…”

Anh xua tay.

“Về sớm đi.”

Cô do dự.

“Anh không sợ sao?”

Anh nhìn cô, ánh mắt rất bình thản.

“Sợ rồi,” anh nói.
“Nên mới chọn sống thế này.”

Cô gái gật đầu, quay đi.

Sáng hôm sau, anh Long lại chạy xe.

Vẫn chiếc xe cũ.
Vẫn áo bạc màu.
Vẫn cúi đầu chào khách.

Không ai biết — và anh cũng không cần ai biết — rằng:

👉 Có những người từng đứng rất cao, nên khi họ chọn đứng thấp, không ai đạp nổi.

👉 Có những hình xăm không để khoe — mà để nhắc mình không được quay lại con đường cũ.

Và đám giang hồ hôm đó hiểu ra một điều:

Không phải ai im lặng cũng yếu.
Không phải ai nghèo cũng hèn.

Có những người…
chỉ cần cởi áo ra một lần,
là đủ khiến cả quá khứ của họ
làm người khác run rẩy.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2026 News