×
×

Cô Gái Bị Bỏ Lại Giữa Đêm, Anh Xe Ôm Đưa Về – Nửa Đêm Cô Làm Việc Khiến Anh Không Tin Nổi Mắt Mình

Cô Gái Bị Bỏ Lại Giữa Đêm, Anh Xe Ôm Đưa Về – Nửa Đêm Cô Làm Việc Khiến Anh Không Tin Nổi Mắt Mình

Đêm đó mưa rất to.

Không phải kiểu mưa lâm thâm đủ để người ta mặc thêm áo khoác, mà là cơn mưa xối xả, lạnh buốt, quất thẳng vào mặt như muốn đuổi hết những kẻ yếu mềm ra khỏi đường phố.

Hoàng dựng chiếc xe cũ dưới mái hiên một cửa hàng đã đóng cửa từ lâu. Đồng hồ chỉ gần mười hai giờ đêm. Đây thường là lúc anh kết thúc ngày chạy xe, về căn phòng trọ chật hẹp, ăn tạm gói mì rồi ngủ. Nhưng đêm nay, anh vẫn nán lại.

Vì mưa.

Và vì… linh cảm.

Đúng lúc đó, anh thấy cô gái.

Cô đứng lẻ loi bên lề đường, không ô, không áo mưa, váy dài sẫm màu dính sát vào người. Mái tóc ướt sũng che nửa khuôn mặt cúi gằm. Cô không khóc, cũng không gọi điện. Chỉ đứng im như một cái bóng.

Hoàng nhìn quanh. Không có ai khác.

Anh dắt xe lại gần, giọng dè dặt:

“Cô ơi… muộn rồi. Cô cần đi đâu không?”

Cô ngẩng lên.

Ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn rất tỉnh. Không hoảng loạn. Không yếu đuối. Chỉ là… trống rỗng.

“Anh có thể đưa tôi về không?” cô hỏi.

“Được chứ. Cô muốn về đâu?”

Cô im lặng vài giây.

“Chỉ cần… một nơi có mái che. Ở đâu cũng được.”

Hoàng hơi sững lại, nhưng vẫn gật đầu. Anh đưa cho cô chiếc áo mưa duy nhất của mình.

“Cô mặc đi. Tôi ướt quen rồi.”

Cô nhìn chiếc áo mưa cũ, mép rách nhẹ ở vai, ánh mắt khẽ dao động.

“Cảm ơn anh.”

Trên đường đi, cô gần như không nói gì. Chỉ có tiếng mưa, tiếng xe nổ đều đều và mùi ẩm lạnh của đêm khuya.

Hoàng liếc qua gương chiếu hậu.

Cô gái này… không giống người thường bị bỏ rơi.

Tay cô trắng, móng cắt gọn. Dáng ngồi thẳng, lưng không dựa hẳn vào yên xe. Dù mệt mỏi, vẫn toát ra một vẻ gì đó rất… quen với việc kiểm soát.

“Cô… có ai chờ ở nhà không?” Hoàng hỏi nhỏ.

Cô lắc đầu.

“Không.”

Chỉ một chữ. Dứt khoát.

Cuối cùng, cô yêu cầu dừng xe trước một căn nhà nhỏ, cổng sắt cũ, đèn hiên mờ. Hoàng ngạc nhiên.

“Nhà cô ở đây sao?”

“Không,” cô đáp. “Nhưng tôi có thể ở đây.”

Hoàng do dự. “Nếu cô không phiền… đây là phòng trọ của tôi. Chật, nhưng ít ra cũng khô ráo.”

Cô nhìn anh rất lâu.

Rồi gật đầu.

Phòng trọ của Hoàng chỉ rộng chưa đầy mười mét vuông. Một chiếc giường sắt, cái bàn gỗ cũ, bếp gas mini đặt sát tường. Nhưng sạch sẽ.

Hoàng đưa cho cô chiếc khăn khô duy nhất.

“Cô lau tóc đi. Tôi đun nước nóng.”

Cô cầm khăn, chậm rãi lau từng sợi tóc. Động tác nhẹ, quen thuộc, như người đã quen tự chăm sóc bản thân từ lâu.

“Anh tên gì?” cô hỏi.

“Hoàng.”

“Cảm ơn anh, anh Hoàng. Tôi là An.”

Một cái tên đơn giản.

Hoàng pha cho cô cốc mì gói, phần trứng duy nhất anh có.

“Cô ăn tạm. Đêm rồi.”

Cô nhìn bát mì, khẽ cười. “Lâu rồi tôi mới ăn thứ này.”

Hoàng bật cười theo. “Chắc cô không quen.”

Cô không đáp.

Gần một giờ sáng, Hoàng trải chiếu xuống sàn, nhường giường cho cô.

“Cô ngủ đi. Tôi nằm đây.”

“Anh không sợ tôi sao?” cô hỏi.

Hoàng ngẩn ra. “Sợ gì?”

“Sợ tôi là người xấu.”

Anh lắc đầu. “Tôi nhìn người không giỏi, nhưng… tôi tin cảm giác của mình.”

Cô khẽ mỉm cười.

Đó là nụ cười đầu tiên từ khi anh gặp cô.

Hoàng thiếp đi rất nhanh. Nhưng đến khoảng ba giờ sáng, anh chợt tỉnh.

Có ánh sáng.

Anh mở mắt.

Chiếc bàn gỗ cũ của anh giờ đầy giấy tờ. Laptop, điện thoại, một thiết bị nhỏ phát sáng. An ngồi thẳng lưng, tóc búi gọn, ánh mắt sắc bén hoàn toàn khác lúc ban đầu.

Cô đang nói chuyện… bằng giọng ra lệnh.

“Dừng toàn bộ giao dịch đó lại.”
“Tôi không quan tâm họ là ai.”
“Nếu còn chần chừ, ngày mai tôi sẽ trực tiếp xử lý.”

Hoàng chết lặng.

Đây không phải cô gái yếu ớt bị bỏ lại giữa đêm.

Đây là… người quen ra quyết định.

An tắt máy, quay lại.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Cô không giật mình.

“Xin lỗi. Tôi làm anh thức à?”

Hoàng nuốt khan. “Cô… cô là ai vậy?”

An im lặng vài giây.

Rồi cô đứng dậy, cúi đầu rất thấp.

“Tôi xin lỗi vì đã giấu anh.”

Cô ngẩng lên.

“Tôi là người đứng đầu một tập đoàn lớn. Tôi là… tỷ phú.”

Hoàng tưởng mình nghe nhầm.

“Tối nay… tôi bị chính người thân bỏ lại. Vì tôi không chịu ký một thứ giấy tờ.”

Cô cười nhạt.

“Tiền nhiều quá, người ta tưởng tôi không cần tình người.”

Hoàng ngồi thẫn thờ.

Một tỷ phú… ăn mì gói, ngủ trong phòng trọ mười mét vuông, được anh xe ôm che áo mưa?

“Vậy… sao cô không về nhà?” anh hỏi.

An nhìn ra cửa sổ. “Vì đêm nay, tôi muốn biết… nếu tôi không có tiền, liệu có ai đối xử tử tế với tôi không.”

Hoàng bật cười khẽ. “Vậy… tôi đạt yêu cầu chưa?”

An nhìn anh, mắt đỏ lên.

“Anh là người duy nhất không hỏi tôi có bao nhiêu tiền.”

Trời sáng.

Một chiếc xe sang dừng trước phòng trọ. Vài người mặc vest đứng chờ.

An khoác áo, quay lại.

“Tôi sẽ trả anh số tiền lớn,” cô nói.

Hoàng lắc đầu.

“Nếu cô cho tôi tiền vì lòng tốt, thì tối qua tôi đã không giúp.”

An sững người.

Cô lấy trong túi ra một tấm danh thiếp, đặt lên bàn.

“Nếu anh cần việc… hoặc cần tôi.”

Hoàng gật đầu.

Khi xe lăn bánh, An ngoái lại nhìn căn phòng trọ nhỏ.

Nơi lần đầu tiên, cô được làm một con người bình thường.

Và Hoàng đứng đó, không biết rằng, chỉ trong một đêm mưa, cuộc đời anh đã chạm vào một thế giới hoàn toàn khác — nhưng điều quý giá nhất anh cho đi, không phải là chuyến xe, mà là lòng tử tế không điều kiện.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News