×
×

Cô Gái M/ồ C/ôi Gửi Con Nhờ Anh Xe Ôm Nuôi Giúp Một Ngày Rồi Bi/ệt Tí/ch, 18 Năm Sau Bất Ngờ Trở Về Thì X//ấu H//ổ Tột Cùng Khi Thấy…

Cô Gái M/ồ C/ôi Gửi Con Nhờ Anh Xe Ôm Nuôi Giúp Một Ngày Rồi Bi/ệt Tí/ch, 18 Năm Sau Bất Ngờ Trở Về Thì X//ấu H//ổ Tột Cùng Khi Thấy…

Ngày đó, anh Tuấn chỉ là một anh xe ôm nghèo.

Không nhà cửa đàng hoàng, không vợ con, không họ hàng thân thích. Cả cuộc đời anh gói gọn trong chiếc xe cũ kỹ, vài bộ quần áo bạc màu và một căn phòng trọ chật đến mức dang hai tay ra là chạm tường.

Anh sống lặng lẽ, không mơ ước lớn lao. Mỗi ngày chỉ mong đủ tiền ăn, đủ tiền trọ, đủ tiền đổ xăng cho ngày hôm sau.

Cho đến một buổi chiều mưa.

Mưa không lớn, nhưng dai dẳng, lạnh và buồn. Anh Tuấn đang trú dưới mái hiên thì thấy một cô gái đứng cách đó không xa. Cô gầy, mặt tái nhợt, trên tay bế một đứa bé còn đỏ hỏn.

Cô gái tiến lại gần, giọng run run:

“Anh… anh có thể giúp em một chuyện không?”

Anh Tuấn nhìn đứa bé, rồi nhìn cô gái. Trong ánh mắt cô có thứ gì đó rất tuyệt vọng.

“Chuyện gì em?”

Cô cúi đầu thật thấp.

“Em… không còn ai cả. Em là trẻ mồ côi. Em mới sinh con được mấy ngày… mà không đủ tiền thuê trọ, không có sữa cho con.”

Cô hít sâu, như gom hết can đảm trong đời.

“Anh có thể… trông con giúp em một ngày không? Chỉ một ngày thôi. Em đi giải quyết chút việc, ngày mai em quay lại, em xin thề.”

Anh Tuấn sững người.

“Em gửi con cho tôi sao?”

Cô gật đầu, nước mắt rơi lã chã.

“Em không biết nhờ ai nữa. Em nhìn anh… em thấy anh là người tốt.”

Anh Tuấn lúng túng. Anh chưa từng bế trẻ con. Cũng chưa từng nghĩ mình sẽ dính dáng đến chuyện này.

Nhưng đứa bé trong tay cô gái khẽ khóc. Tiếng khóc yếu ớt, mỏng manh đến tội nghiệp.

Anh Tuấn gật đầu.

“Được… anh giữ giúp em. Nhưng nhớ quay lại.”

Cô gái mừng rỡ đến bật khóc. Cô đặt đứa bé vào tay anh, cúi đầu liên tục.

“Em cảm ơn anh… em đội ơn anh cả đời.”

Trước khi đi, cô tháo sợi dây chuyền rẻ tiền trên cổ, nhét vào tay anh.

“Em không có gì… chỉ có cái này. Em sẽ quay lại. Nhất định.”

Rồi cô quay lưng chạy đi, hòa vào màn mưa.

Anh Tuấn đứng đó, ôm đứa bé trong tay, lòng đầy hoang mang.

Anh chờ.

Một ngày trôi qua.
Hai ngày.
Một tuần.

Không ai quay lại.

Anh đi hỏi khắp nơi. Không ai biết cô gái đó là ai. Số điện thoại cô để lại không liên lạc được.

Anh hiểu ra: mình đã bị bỏ lại cùng một sinh linh bé nhỏ.

Đêm đó, anh ngồi trong phòng trọ, nhìn đứa bé ngủ say. Gương mặt nhỏ xíu, nhăn nheo, nhưng đôi mắt khi mở ra lại rất sáng.

Anh thở dài.

“Thôi thì… tao với mày nương tựa nhau vậy.”

Anh đặt tên con bé là An — mong nó có một đời bình an hơn người mẹ đã sinh ra nó.

Những năm sau đó là chuỗi ngày cực nhọc.

Anh Tuấn vừa chạy xe, vừa xin làm thêm việc vặt. Có hôm anh chở An ngồi sau, con bé ngủ gật trên lưng anh. Có hôm nó sốt cao, anh thức trắng đêm ôm con.

Có người hỏi:

“Con ai vậy?”

Anh chỉ cười:

“Con tôi.”

Anh chưa từng kể sự thật với An.

Anh bán chiếc xe cũ hơn để mua xe khác tốt hơn. Không phải cho mình — mà để chở con đi học, đi bệnh viện.

An lớn lên trong thiếu thốn, nhưng chưa bao giờ thiếu tình thương.

“Ba ơi,” con bé hay hỏi, “mẹ con đâu?”

Anh Tuấn xoa đầu con.

“Mẹ con… đi xa. Khi nào đủ duyên, mẹ sẽ về.”

An không khóc. Nó chỉ gật đầu, ngoan ngoãn đến xót xa.

Mười tám năm trôi qua.

An trở thành một cô gái xinh xắn, học giỏi, hiền lành. Nó thi đậu đại học bằng học bổng toàn phần.

Ngày An nhận giấy báo, anh Tuấn ngồi nhìn mà nước mắt rơi ướt cả tờ giấy.

“Ba không có gì cho con ngoài cái lưng này,” anh nói.
“Nhưng ba hứa… ba không để con thua thiệt ai.”

Đúng ngày An chuẩn bị nhập học, một người phụ nữ xuất hiện trước cửa phòng trọ.

Ăn mặc sang trọng. Giày cao gót. Túi xách đắt tiền.

Cô đứng lặng rất lâu trước cánh cửa cũ kỹ, rồi gõ.

Anh Tuấn mở cửa.

Anh nhìn người phụ nữ ấy, tim chợt thắt lại.

Cô ta già hơn xưa, nhưng anh nhận ra ngay.

Là cô gái năm đó.

“Anh… còn nhớ em không?” cô hỏi, giọng khàn.

Anh Tuấn im lặng.

“Em… em là mẹ của An.”

Anh Tuấn tránh sang một bên.

“Vào đi.”

Cô bước vào, nhìn quanh căn phòng trọ chật hẹp, ánh mắt thoáng hiện lên sự bối rối.

“An… con bé đâu rồi?” cô hỏi.

“Nó sắp đi học.”

Người phụ nữ mỉm cười, giọng run run:

“Em quay lại đón con. Em giờ có điều kiện rồi. Em có nhà, có tiền… con bé không cần phải khổ nữa.”

Anh Tuấn nhìn cô rất lâu.

“Cô có biết hôm nay là ngày gì không?”

Cô lắc đầu.

“Hôm nay là ngày con bé chuẩn bị rời nhà… để bắt đầu cuộc đời mới.”

Cánh cửa phòng mở ra.

An bước vào.

Cô gái mồ côi năm xưa nhìn thấy An thì chết lặng.

An cao, gầy, mặc áo sơ mi trắng đã sờn cổ, nhưng ánh mắt trong veo, bình thản.

“Cô là ai?” An hỏi.

Người phụ nữ bật khóc.

“Mẹ đây… mẹ xin lỗi…”

An quay sang nhìn anh Tuấn.

“Ba… cô ấy nói gì vậy?”

Anh Tuấn khẽ gật đầu.

“Là người đã sinh ra con.”

An im lặng rất lâu.

Rồi cô cúi đầu chào người phụ nữ.

“Cô ngồi đi.”

Chỉ một tiếng “cô” thôi… cũng đủ khiến người kia tái mặt.

Người phụ nữ nhìn quanh, nhìn căn phòng, nhìn chiếc xe cũ dựng ngoài cửa, nhìn đôi tay chai sần của anh Tuấn.

Cô bật khóc nức nở.

“Em gửi con một ngày… mà anh nuôi con đến mười tám năm…”

An bước đến, đặt tay lên vai anh Tuấn.

“Ba nuôi con cả đời.”

Câu nói ấy khiến người phụ nữ cúi gằm mặt xuống đất.

“Con không hận cô,” An nói chậm rãi.
“Nhưng con không đi theo cô được.”

Người phụ nữ quỳ xuống.

“Cho mẹ một cơ hội…”

An lắc đầu.

“Cơ hội đó… cô đã dùng hết từ mười tám năm trước.”

Người phụ nữ rời đi trong lặng lẽ.

Không ai tiễn.

Anh Tuấn nhìn theo, lòng nhẹ đi một chút — không phải vì hả hê, mà vì cuối cùng… nhân quả đã khép vòng.

Tối hôm đó, An thu dọn hành lý.

“Ba ơi,” nó nói, “sau này con có đi đâu… ba vẫn là ba của con.”

Anh Tuấn quay đi, giấu nước mắt.

Ngoài kia, trời lại mưa.

Giống như mười tám năm trước.

Chỉ khác là lần này, không ai bị bỏ lại nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News