×
×

Đàn ông đi làm đã đủ vất vả rồi. Tiền nhà chồng làm ra thì phải ưu tiên nhà chồng. Nhà ngoại thì chỉ giúp lúc thực sự cần.

Sợ vợ bòn tiền cho nhà ngoại, tôi chỉ đưa cho cô ấy 2 triệu/tháng, bằng đó đủ tiền đi chợ cả tháng rồi còn gì. Cuối tuần này đưa vợ con về quê ngoại, tôi run lẩy bẩy khi thấy…

Tôi luôn tự nhận mình là người chồng “biết tính toán”. Lương tháng của tôi chỉ tầm mười lăm triệu, lại phải trả góp căn hộ, lo tiền sữa cho con, tiền điện nước… Vì thế, chuyện chi tiêu trong nhà tôi luôn cầm rất chặt.

Vợ tôi – Hạnh – là công nhân may. Thu nhập chỉ hơn 6 triệu. Từ ngày cưới, cô ấy giao hết lương để lo cho bố mẹ già ở quê. Mà nhà ngoại lại đông người, lúc người bệnh, lúc người thất nghiệp. Hạnh thương nhà nên tháng nào cũng gửi về ít nhiều.

Tôi thì lại khác. Tôi luôn có suy nghĩ:

“Đàn ông đi làm đã đủ vất vả rồi. Tiền nhà chồng làm ra thì phải ưu tiên nhà chồng. Nhà ngoại thì chỉ giúp lúc thực sự cần.”

Thế nên ngay từ đầu, tôi chỉ đưa cho vợ đúng 2 triệu/tháng để đi chợ, còn lại tôi giữ. Tôi nghĩ như vậy là hợp lý. Hai triệu cũng đâu phải ít. Cầm từng ấy tiền, tôi tin là cô ấy phải biết xoay xở.

Nhiều lúc vợ bảo:
– Anh ơi, tháng này không đủ đâu. Con lớn rồi, tã sữa tốn lắm.

Tôi chỉ bặm môi đáp:
– Không đủ thì tiết kiệm lại. Em cứ chiều theo nhà ngoại hoài thì tiền đâu!

Vợ tôi im lặng. Ánh mắt buồn nhưng không cãi. Lúc đó, tôi rất tự hào vì mình “giữ vững lập trường”.

Cuối tuần này, vợ tôi nói muốn đưa con về ngoại thăm bố mẹ. Cô ấy bảo bố cô đang yếu hơn trước. Tôi ban đầu gắt lên:
– Lại về? Về suốt như thế tiền đâu cho đủ?

Hạnh chỉ cúi đầu, giọng nhẹ như gió:
– Bố em… sợ không còn nhiều thời gian.

Câu nói ấy làm tôi khựng lại. Nhưng cái tính sĩ diện khiến tôi không muốn hỏi thêm. Tôi lặng lẽ lái xe về quê cùng vợ con.

Con đường về quê ngoại trải dài trong gió lạnh. Nhà ngoại nằm trong vùng nghèo nhất huyện. Ngày chưa đến nơi, tôi vẫn nghĩ mình đã đúng khi không muốn vợ gửi tiền quá nhiều.

Nhưng khi xe vừa rẽ vào sân… tôi run lẩy bẩy.

Trước mắt tôi là căn nhà cấp bốn xập xệ, mái ngói mục vỡ từng mảng, gió thổi một cái là bay bụi rơi xuống nền đất. Bức tường trước nhà loang lổ, nứt chạy dài như vết rạn trên gương.

Bố vợ – ông Tín – đang ngồi khom lưng trước cửa, ho sù sụ, mỗi lần ho là lồng ngực hốc hác rung lên.

Trời ơi… tôi không ngờ.

Vợ tôi lao xuống xe:
– Bố! Sao bố không vào trong nghỉ?

Ông chỉ cười mệt:
– Trong nhà dột quá, ngồi đây cho đỡ ướt.

Tôi nhìn lên mái nhà: đúng thật, ở mấy góc có cả những lỗ thủng to, ánh sáng chiếu xuyên qua.

Cổ họng tôi nghẹn lại.

Hạnh dìu bố vào nhà. Còn tôi đứng phía sau – lòng hỗn loạn. Tôi tưởng tượng vợ tôi những tháng vừa rồi đã phải gồng gánh thế nào. Hai triệu tôi đưa chỉ đủ mua rau cá cho ba người. Còn lại mọi thứ cô ấy đều tự xoay bằng tiền lương ít ỏi.

Tôi nhớ lại cảnh vợ lén lấy chút tiền tiết kiệm của chính cô ấy để mua sữa cho con. Nhớ những lần cô ấy nhìn tờ hóa đơn mà thở dài. Nhớ cả những buổi tối cô ấy nhịn ăn, bảo “em không đói”.

Tôi đứng giữa căn nhà cũ kỹ ấy mà thấy mình… thật tệ.

Sau bữa cơm trưa đơn sơ – chỉ có canh rau, đĩa cá khô và bát cà muối – bố vợ ho đến mức tím tái. Hạnh hốt hoảng đưa thuốc nhưng ông xua tay:
– Thuốc… hết rồi con ạ.

Tim tôi như bị siết lại. Tôi bật hỏi:
– Sao không nói để bọn con gửi tiền mua?

Ông cười hiền:
– Các con còn lo cho cháu nhỏ. Bố già rồi… cố thêm chút cũng được.

Tôi quay sang nhìn vợ. Cô ấy cúi đầu, nước mắt lăn dài nhưng tuyệt nhiên không trách móc tôi một câu.

Chính sự im lặng ấy… khiến tôi đau hơn bất cứ lời nào.

Chiều hôm đó, tôi theo vợ ra vườn hái rau. Cô ấy vừa cúi xuống vừa nói:
– Hồi tháng trước mái nhà dột nặng, em muốn gửi thêm tiền về để sửa, nhưng… – cô ấy dừng lại – anh bảo không cần thiết, nên…

Tôi đứng chết lặng.

Thì ra… bao lâu nay, cô ấy không hề bòn rút tiền cho nhà ngoại. Cô ấy chỉ muốn bố mẹ có mái nhà không dột. Chỉ muốn họ có thuốc uống. Chỉ muốn họ sống đỡ vất vả chút thôi.

Và chính tôi – người đáng lẽ phải sát cánh cùng cô ấy – lại khiến cô ấy phải chấp nhận nhìn cha mẹ chịu khổ.

Tối đó, tôi nằm mà không thể chợp mắt.

Sáng hôm sau, trước khi về thành phố, tôi bước đến trước mặt bố vợ. Giọng tôi run run:
– Bố… để con lo sửa lại nhà cho bố mẹ. Với cả từ tháng này… con sẽ gửi thêm tiền thuốc cho bố.

Ông nhìn tôi, đôi mắt mờ nhưng nụ cười rất ấm:
– Cảm ơn con. Chỉ mong vợ chồng con sống với nhau thuận hòa là bố vui rồi.

Tôi quay sang nhìn vợ. Ánh mắt cô ấy bất ngờ, rồi ướt dần. Cô ấy không nói gì, chỉ nhẹ nắm tay tôi.

Cái nắm tay ấy… ấm mà đau.

Khi lái xe rời khỏi cổng nhà ngoại, tôi thấy mình đã khác.

Hai triệu một tháng – tôi từng nghĩ là “đủ”.
Nhưng tôi đâu hiểu nỗi lo của một người mẹ, người con, người vợ.

Tôi từng nghĩ mình “tính toán hợp lý”.
Nhưng hóa ra đó chỉ là ích kỷ đội lốt “tính toán”.

Chuyến về quê ấy khiến tôi nhận ra một điều:
Tiền có thể kiếm lại, nhưng người thân thì không.

Và đôi khi…
một người đàn ông mạnh mẽ
không phải là người giữ chặt từng đồng,
mà là người biết mở lòng đúng lúc.

Tôi đã suýt đánh mất tất cả… chỉ vì một suy nghĩ sai lầm.

Nhưng may mắn thay, tôi kịp nhìn lại.
Kịp sửa.
Kịp hiểu.

Kịp thương… những người đáng thương hơn mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News