Ghé Rừng Cao Su Nghỉ Chân, Anh Xe Ôm Bà/ng Ho/àng Thấy 2 Đ//ứa Tr//ẻ S//ơ Si//nh Bị B//ỏ R//ơi — 10 Năm Sau, Sự Thật H/é L/ộ Khiến Cả Thị Trấn B/àng Hoà/ng
Buổi trưa hôm ấy, trời nắng gắt như muốn đốt cháy mặt đường. Minh – anh xe ôm ngoài ba mươi, dáng người gầy nhưng nhanh nhẹn – đang chạy chuyến vào một khu dân cư xa trung tâm để đón khách. Vì đi sớm hơn dự kiến, anh quyết định tấp vào một rừng cao su ven đường để nghỉ chân, tránh nắng.
Gió thổi qua những thân cây cao su thẳng tắp, tạo thành âm thanh xào xạc quen thuộc. Minh dựng xe dưới bóng cây, lấy chai nước ra uống. Anh định tranh thủ chợp mắt vài phút.
Nhưng rồi…
Một tiếng khóc rất nhỏ vang lên.
Ban đầu Minh tưởng mình nghe nhầm. Rừng cao su buổi trưa làm gì có trẻ con? Nhưng rồi tiếng khóc lại vang lên lần nữa, yếu ớt, như sắp tắt.
Tim Minh đập mạnh. Anh đứng bật dậy, căng tai nghe ngóng, rồi lần theo âm thanh. Khi đến gần một gốc cao su lớn, anh sững người.
Dưới lớp lá khô là hai đứa trẻ sơ sinh, đỏ hỏn, quấn bằng hai chiếc khăn mỏng. Một bé trai, một bé gái. Hai sinh linh bé xíu đang run lập cập, kiến bu đầy xung quanh.
Minh hoảng hốt lao tới, hất kiến, nâng hai đứa trẻ lên. Cả hai khóc yếu ớt, mỗi tiếng khóc như bóp nghẹt trái tim anh.
“Trời đất ơi… ai lại nỡ bỏ con giữa rừng thế này?”
Trên khăn có một mảnh giấy nhàu nát, chữ viết run rẩy:
“Ai nhặt được xin cứu lấy chúng. Tôi không thể nuôi. Xin lỗi…”
Minh nghẹn lại. Anh đã gặp nhiều chuyện éo le, nhưng chưa bao giờ thấy cảnh này. Anh ôm hai đứa trẻ chạy về phía xe, tay run đến mức cắm chìa khóa cũng khó.
PHÚT SINH TỬ ĐƯA ĐẾN BỆNH VIỆN
Điện thoại reo – khách đang chờ.
“Anh Minh à? Tôi đến nơi rồi, anh ở đâu?”
Minh gần như hét lên: “Tôi có việc gấp! Tôi hủy chuyến nhé!” rồi tắt ngang.
Không còn thời gian suy nghĩ, anh kẹp hai đứa trẻ vào ngực, nổ máy phóng đi. Đường xóc khiến hai đứa bé khóc thét. Anh vừa lái vừa vỗ về, lòng nặng như đá.
Đến cổng bệnh viện, Minh lao vào:
“Có trẻ sơ sinh bị bỏ rơi! Khẩn cấp!”
Các y tá vội vàng đưa hai đứa nhỏ vào. Minh đứng ngoài nhìn, chân mềm nhũn.
Hơn nửa tiếng sau, bác sĩ bước ra:
“May anh phát hiện kịp. Hai bé bị hạ thân nhiệt, mất nước nhẹ, nhưng sẽ ổn.”
Minh thả người xuống băng ghế, tay che mặt. Anh không biết mình đang run vì sợ hay vì nhẹ nhõm.
MỐI DUYÊN LẠ
Công an lập tức đến làm việc. Minh dẫn họ quay lại rừng cao su, nhưng không có dấu vết gì – chỉ là hai vệt bánh xe mờ mờ không xác định.
Thông báo tìm thân nhân được đăng khắp nơi suốt nhiều tuần, nhưng không ai tới nhận. Hai bé tạm được đặt tên là Minh Anh (bé gái) và Minh Khang (bé trai), theo tên người đã cứu mạng chúng.
Minh bắt đầu ngày nào cũng vào thăm. Lúc đầu chỉ vài phút, sau thành hàng giờ. Anh mua tã, mua sữa, ngồi bế từng đứa để cho chúng ngủ. Cứ mỗi lần anh định rời đi, hai đôi mắt tròn xoe lại nhìn anh như níu lấy.
Một chiều, khi Minh đang dỗ bé Minh Anh, một y tá cười:
“Hai bé thương anh lắm. Có khi… anh nên nhận nuôi luôn?”
Minh giật mình. Anh độc thân, thu nhập bấp bênh, nhà trọ nhỏ xíu. Một mình nuôi hai đứa trẻ ư?
Nhưng khi nhìn hai gương mặt nhỏ bé, ánh mắt tin tưởng tuyệt đối…
Anh biết trái tim mình đã chọn.
Ba tháng sau, anh hoàn tất thủ tục nhận nuôi cả hai bé.
Ngày anh bế hai con về nhà, hàng xóm ai cũng ngỡ ngàng rồi lại thương. Người góp vài hộp sữa, người mang ít quần áo trẻ em còn mới. Căn phòng trọ chật hẹp bỗng trở nên ấm áp hơn bởi tiếng bi bô của hai đứa nhỏ.

10 NĂM SAU — ĐỨA TRẺ NÀO CŨNG CÓ BÍ MẬT
Thời gian trôi nhanh như gió. Minh Anh và Minh Khang lớn lên rất ngoan, thông minh, học giỏi. Người trong thị trấn thương chúng như con cháu trong nhà.
Minh làm lụng gấp đôi, chạy xe cả ngày, tối lại nhận thêm đơn chuyển hàng nhỏ để lo cho hai con. Dù vất vả, mỗi lần về nhà nghe hai đứa reo “Ba Minh về!” là mọi mệt mỏi tan biến.
Nhưng càng lớn, Minh Anh và Minh Khang càng có nhiều điểm giống nhau một cách lạ lùng: nốt ruồi nhỏ sau tai, lúm đồng tiền lệch bên phải, dáng mũi y hệt.
Ai nhìn cũng bảo: “Hai đứa này chắc chắn sinh đôi!”
Minh nghe mà chỉ cười. Với anh, chúng là định mệnh.
Cho đến một ngày…
NGƯỜI LẠ XUẤT HIỆN
Một buổi chiều, khi Minh đang rửa xe, một chiếc ô tô sang trọng dừng trước cửa nhà. Một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi bước xuống. Khuôn mặt bà ta hốc hác nhưng ánh mắt lại sắc lạnh.
“Anh là Minh?” bà ta hỏi.
“Dạ… phải. Chị tìm ai ạ?”
“Tôi tìm hai đứa trẻ anh đang nuôi.”
Minh cau mày. “Chị là ai?”
Người phụ nữ mím môi thật lâu rồi nói:
“Tôi là mẹ của chúng.”
Câu nói khiến Minh chết lặng.
Anh bước lùi một bước, như bị tát.
Bà ta đưa ra tờ xét nghiệm ADN. Minh run tay mở ra – kết quả xác nhận bà ta đúng là mẹ ruột của hai đứa trẻ.
Nhưng Minh không thể nào tin nổi.
“Họ tên chị?” Minh hỏi.
“Tôi… không tiện nói. Tôi từng làm sai. Mười năm trước, tôi bị dồn vào đường cùng, nên mới bỏ hai đứa nhỏ lại trong rừng. Giờ tôi muốn đưa con về.”
Minh đứng yên. Ngực đau nhói.
Cửa nhà bật mở. Minh Anh và Minh Khang chạy ra:
“Ba ơi! Ai vậy?”
Người phụ nữ nhìn hai đứa trẻ, mắt đỏ hoe.
Minh nghiêm giọng:
“Vào nhà. Ba nói chuyện xíu.”
Hai đứa trẻ ngơ ngác đi vào.
Minh quay sang người phụ nữ: “Mười năm không hỏi han, giờ chị muốn lấy lại con? Chị nghĩ đơn giản vậy sao?”
Tay bà ta siết chặt chiếc túi.
“Tôi không thể nói ở đây. Anh cho tôi cơ hội giải thích. Chỉ lần này.”
Minh im lặng thật lâu, rồi đưa tay chỉ chiếc ghế ngoài sân.
“Được. Chị nói đi.”
SỰ THẬT SUY SỤP CẢ THỊ TRẤN
Người phụ nữ thở dài, giọng run run:
“Mười năm trước, tôi bị ép sinh con khi chồng tôi… qua đời vì tai nạn. Gia đình chồng đổ lỗi cho tôi, nói tôi mang ‘vận đen’, muốn đuổi tôi đi. Tôi lại mang thai đôi. Tôi trốn khỏi nhà, một mình nuôi thai nhưng nghèo quá, không đủ thuốc thang. Đến khi sinh, tôi kiệt quệ. Bị bế tắc và trầm cảm… tôi làm điều không thể tha thứ.”
Bà ta khóc.
Nhưng đó không phải điều khiến Minh sững sờ nhất.
Người phụ nữ tiếp tục:
“Nhưng vài năm gần đây tôi phát hiện… chồng tôi không chết vì tai nạn. Anh ấy bị chính gia đình hãm hại để chiếm tài sản. Khi biết tin đó, họ bắt đầu tìm hai đứa trẻ – vì hai đứa là người thừa kế hợp pháp duy nhất.”
Minh lạnh sống lưng.
“Ý chị là… có người đang tìm cách làm hại hai đứa?”
Bà ta gật đầu, đôi mắt hoảng sợ:
“Họ dùng mọi cách để truy ra tung tích. Tôi biết họ sắp tìm đến thị trấn này, nên tôi phải đến trước. Tôi không đến để giành lại con. Tôi đến để cảnh báo.”
Minh ngồi phịch xuống ghế.
Một bí mật kinh hoàng suốt mười năm nay bỗng đổ ập xuống thị trấn nhỏ vốn yên bình.
QUYẾT ĐỊNH CỦA NGƯỜI CHA NUÔI
Minh đưa hai tay ôm đầu, tim thắt lại.
Nếu câu chuyện là thật… hai đứa trẻ đã vào tầm ngắm của một gia đình nguy hiểm.
“Vậy giờ chị muốn gì?” Minh hỏi.
“Tôi muốn nhờ anh bảo vệ hai đứa trẻ. Sự thật này… càng ít người biết càng tốt. Tôi… không dám nhận lại con nữa. Tôi không xứng.”
Minh nhìn bà ta một lúc lâu.
Rồi anh đứng dậy:
“Tôi sẽ bảo vệ chúng. Nhưng chị phải hứa – không được biến mất nữa. Khi cần, tôi phải liên lạc được với chị. Vì dù sao… chị cũng là mẹ ruột.”
Người phụ nữ cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.
LỜI NÓI GÂY CHẤN ĐỘNG
Hôm sau, Minh kể lại sự việc cho công an. Họ lập tức mở hồ sơ điều tra, tăng cường an ninh xung quanh nhà Minh. Tin đồn lan khắp thị trấn – ai nghe xong cũng bàng hoàng.
Hai đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ để hiểu tất cả. Minh chỉ ôm chúng vào lòng, nói:
“Ba chỉ cần hai con bình an. Còn lại… để ba lo.”
Minh Anh ôm cổ ba: “Ba đừng buồn. Con với anh Khang thương ba nhất.”
Minh siết chặt hai đứa vào ngực, nước mắt thấm lên tóc con.
KẾT
Câu chuyện về hai đứa trẻ bị bỏ rơi giữa rừng cao su, được người xe ôm cứu sống rồi nuôi nấng mười năm… tưởng như chỉ là một bi kịch buồn.
Nhưng sự thật phía sau lại là cả một âm mưu, một bí mật đủ khiến cả thị trấn rung động.
Minh không biết tương lai sẽ ra sao. Anh chỉ biết một điều:
Mười năm trước anh cứu hai đứa trẻ.
Mười năm sau, chính chúng cứu lại cuộc đời anh.
Và anh sẽ bảo vệ chúng – bằng tất cả những gì anh có.