×
×

Hộp cơm Hưng nấu… làm sao nhỉ… không dở, nhưng nhạt và đơn điệu lạ thường. Lúc nào cũng thịt luộc, rau luộc, canh loãng. Tôi ăn vài tuần thì ngán tận cổ.

Chồng kiên quyết nấu cơm trưa cho tôi mang đi mỗi ngày, nói là sạch sẽ và đảm bảo vệ sinh. Tôi ch//ê nhạt miệng nên đem đổi với đồng nghiệp ăn chung. 20 ngày sau, đồng nghiệp được xe cứ/u thươ/ng đưa đi c//ấp cứ//u, kết quả ch//ẩn đo//án của bác sĩ khiến tôi ch//ết lặ//ng!

Tôi lập gia đình được gần ba năm. Chồng tôi, Hưng, là người đàn ông trông có vẻ hiền lành, trầm ổn và chu đáo. Anh không giàu, cũng chẳng lãng mạn kiểu hoa hồng nến thơm, nhưng lại cực kỳ tỉ mỉ trong chuyện nhà cửa, bếp núc. Nhiều người nhìn vào còn trêu rằng tôi “số hưởng”, lấy chồng chịu làm hết mọi việc từ nấu ăn đến rửa chén.

Có điều, sự chu đáo quá mức đôi khi lại khiến tôi có chút khó chịu. Chẳng hạn như chuyện cơm trưa.

Ngày nào đi làm, Hưng cũng dậy từ rất sớm, loay hoay chuẩn bị hộp cơm cho tôi. Anh gần như bắt buộc tôi mang theo, luôn miệng nói:

“Ăn cơm anh nấu là sạch sẽ, đảm bảo, em đừng ăn ngoài nhiều hóa chất.”

Tôi thì vốn không kén chọn. Cơm ngoài đôi khi hơi dầu mỡ, nhưng khẩu vị hợp hơn. Hộp cơm Hưng nấu… làm sao nhỉ… không dở, nhưng nhạt và đơn điệu lạ thường. Lúc nào cũng thịt luộc, rau luộc, canh loãng. Tôi ăn vài tuần thì ngán tận cổ.

Mà lạ một điều, dù tôi góp ý nhẹ nhàng, Hưng vẫn kiên quyết giữ menu như vậy.

“Anh nấu thế này là tốt cho sức khỏe. Em tin anh đi.”
Giọng nói của anh lúc ấy không to, nhưng mang chút gì đó cứng rắn khiến tôi khó thở.

Rồi tôi cũng quen. Nhưng thay vì ăn, tôi lén đem hộp cơm ấy đổi cho cô đồng nghiệp tên Vy – người hay mang theo đồ ăn nhà làm, nhưng phong phú và đậm đà hơn nhiều. Vy là người vui tính, thoải mái, nên khi nghe tôi bảo:

“Tao với mày đổi cơm ăn cho đỡ chán nha?”

Vy cười hề hề: “Trời, tao sợ mày chê cơm tao dầu mỡ quá thôi. Cơm chồng mày nấu nhìn thanh đạm mà.”

“Tao ngán đến nơi rồi đây nè. Mày cứu tao với!”

Thế là chúng tôi đổi cơm mỗi ngày. Hộp cơm của Hưng – nhạt nhẽo, thiếu gia vị – Vy ăn hết sạch bách. Còn tôi thì sung sướng với các món chiên xào, kho mặn thơm phức.

Cuộc đổi chác ấy kéo dài đúng 20 ngày.

Ngày thứ hai mươi mốt, lúc cuối giờ sáng, văn phòng bỗng nhốn nháo. Tiếng người chạy, tiếng thở hổn hển, rồi tiếng ai đó hét lên:

“Vy ngất rồi! Gọi xe cấp cứu!”

Tôi giật mình đến mức đánh rơi cả ly nước. Khi tôi chạy ra, Vy đã nằm bất tỉnh dưới sàn, mồ hôi túa ra, môi tím tái. Nhìn cảnh ấy, tôi bủn rủn chẳng đứng vững.

Xe cứu thương nhanh chóng đưa cô ấy đi. Tôi cùng vài đồng nghiệp theo đến bệnh viện.

Trong suốt chặng đường, đầu óc tôi trống rỗng. Vy vốn khỏe mạnh, rất năng động, chẳng bệnh tật gì. Sáng nay cô ấy vẫn cười nói.

Chuyện gì đã xảy ra?

Khoảng một giờ sau, bác sĩ bước ra. Ánh mắt ông nghiêm lại khi nhìn chúng tôi.

“Bệnh nhân bị ngộ độc thực phẩm tích tụ trong thời gian dài. Có dấu hiệu nhiễm một loại kim loại nặng, không phải ngộ độc cấp tính mà là nhiễm độc từ từ.”

Tôi chết lặng.

Kim loại nặng? Tích tụ? Từ từ?

Đồng nghiệp tôi ai nấy đều tròn mắt.

Bác sĩ tiếp:

“Nếu không cấp cứu kịp thời, vài ngày nữa tình trạng sẽ nặng hơn nhiều. Chúng tôi cần kiểm tra nguồn thức ăn bệnh nhân dùng trong thời gian gần đây. Các anh chị có biết cô ấy thường ăn gì không?”

Mọi ánh mắt đổ dồn về tôi.

Tôi run bần bật.

“Vy… Vy ăn cơm… của tôi…”

“Cơm chị nấu?” bác sĩ hỏi.

Tôi lắc đầu, cổ họng nghẹn lại.

“Không… Cơm… chồng tôi nấu, nhưng tôi… tôi không ăn, tôi đổi cho Vy…”

Tôi vừa nói, vừa cảm giác như máu trong người mình lạnh đi từng đợt.

Bác sĩ hơi nhíu mày: “Vậy chúng tôi cần mẫu hộp cơm gần nhất, còn lại gì không?”

Tôi gật nhanh. Hộp cơm hôm nay Hưng chuẩn bị tôi vẫn chưa mở. Tôi vội quay lại cơ quan lấy rồi mang đến bệnh viện.

Một cuộc kiểm tra khẩn cấp bắt đầu.

Đến chiều, bác sĩ bước ra, gương mặt nghiêm trọng.

“Kết quả sơ bộ cho thấy trong thức ăn có dấu hiệu của chất nhiễm từ dụng cụ nấu nướng bị rỉ sét hoặc bị oxy hóa nặng. Hàm lượng vượt chuẩn rất nhiều lần. Đây không phải do thực phẩm hỏng trong ngày, mà là việc nấu bằng đồ dùng độc hại liên tục suốt thời gian dài.”

Tôi choáng váng.

Chồng tôi luôn khoe đồ bếp của anh “cực sạch”, “vệ sinh tuyệt đối”.

Chẳng lẽ…?

Bác sĩ nhìn tôi:

“Chị nên nói chuyện với người nấu cơm. Dụng cụ trong bếp có vấn đề nghiêm trọng. Nếu người ăn là chị, chị sẽ là người nằm trong phòng cấp cứu chứ không phải bạn chị.”

Tim tôi đập thình thịch, mặt trắng bệch.

Nếu người ăn là tôi…?

Có một cảm giác rợn ngợp đang len vào xương sống.

Tối hôm ấy, tôi về nhà mà tay chân run như bị lạnh. Hưng đang ngồi trên ghế xem TV, thấy tôi liền cười:

“Hôm nay anh làm món mới cho em nè, mai mang đi.”

Tôi nhìn hộp cơm anh để trên bàn. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

“Hưng… anh nấu bằng chảo với nồi nào vậy?” – Tôi hỏi, cố giữ giọng bình thường.

“Thì mấy cái đồ anh dùng hằng ngày chứ gì.”
Anh hời hợt đáp.

“Anh có kiểm tra chúng không? Có bị rỉ hay bong tróc gì không?”

Hưng nhướng mày: “Em hỏi làm gì?”

Tôi hít sâu. “Vy… Vy bị ngộ độc. Bác sĩ nói do ăn cơm… cơm của anh nấu.”

Hưng sững lại vài giây. Nhưng phản ứng tiếp theo của anh khiến tôi lạnh sống lưng.

Không phải hoảng hốt. Không phải lo lắng.

Mà là… ánh mắt đầy áy náy xen lẫn sợ hãi.

“Anh… anh không cố ý.” Hưng lắp bắp.

Tôi lùi lại một bước: “Không cố ý là sao?”

Anh nuốt khan, tay run run:

“Anh… anh biết cái nồi nhôm đó bị oxy hóa rồi. Nhưng anh không ngờ nó tệ đến mức đó. Anh nghĩ… chỉ nấu cho em ăn ít ít thì cũng… không sao.”

Cả người tôi như bị tạt gáo nước lạnh.

“Ý anh là… anh biết dụng cụ đó độc hại… mà vẫn nấu cho em?”

Hưng che mặt, giọng run như sắp khóc:

“Anh chỉ muốn giữ em bên anh. Em dạo này lạnh nhạt, em hay khen đồ ăn bên ngoài ngon hơn… anh sợ một ngày em chán anh. Anh chỉ muốn em quen với việc ăn cơm anh nấu, để anh có cảm giác… em vẫn cần anh…”

Từng câu từng chữ như đâm vào tim tôi. Không chỉ vì sự nguy hiểm, mà vì sự méo mó trong suy nghĩ của người đàn ông tôi từng cho là chu đáo.

Tôi nghẹn giọng:

“Anh định… từ từ làm em yếu đi để phải dựa vào anh?”

Hưng không trả lời. Sự im lặng ấy chính là câu trả lời đáng sợ nhất.

Nước mắt tôi tự rơi lúc nào không hay.

Tôi quay người bỏ vào phòng khóa trái cửa, để mặc Hưng đập mạnh bên ngoài, vừa khóc vừa xin lỗi.

Tôi ngồi sụp xuống, hai tay ôm đầu.

Nếu tôi không đổi cơm với Vy… người nằm trong phòng cấp cứu hôm nay… là tôi.

Tôi rùng mình. Cả thân thể như rơi xuống hố sâu.

Ngày hôm sau, tôi báo công ty xin nghỉ phép. Tôi đến bệnh viện thăm Vy. Cô ấy đã tỉnh, mặt mũi nhợt nhạt nhưng còn tỉnh táo. Thấy tôi, Vy nắm tay:

“Cơm đổi với mày… gây ra chuyện hả?”

Tôi khóc, ôm lấy cô ấy, vừa xin lỗi vừa run rẩy.

Vy khẽ vỗ lưng tôi: “Không phải lỗi của mày. Mày đâu biết. Nhưng mày… coi chừng lại. Tao thấy mày nên nghĩ kỹ về người chồng đó.”

Tôi gật đầu. Một cái gật đầu nặng nề đến mức cổ tôi như muốn gãy.

Tối hôm đó, tôi thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà. Hưng níu tay tôi, khóc lóc hứa sẽ vứt hết đồ bếp cũ, mua đồ mới, đi khám tâm lý, sửa đổi… Anh quỳ xuống chân tôi giữa nền nhà.

Nhưng tôi chỉ nói một câu:

“Em cần an toàn trước đã.”

Và tôi đi.

Cho đến giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn rùng mình.

Chỉ một hộp cơm – tưởng như tình yêu, sự quan tâm – lại là thứ có thể cướp đi mạng sống của tôi.

Còn điều khiến tôi ám ảnh nhất… không phải chất độc.

Mà là người đặt nó vào bữa ăn của tôi với lý do “yêu”.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News