Lấy chồng là con một, con dâu cứ ngỡ 3 ngôi nhà mặt phố sẽ thuộc về mình nên thờ ơ với bố mẹ chồng. Ai ngờ ngày đọc di chúc, cô ta ch//ết sữ//ng khi toàn bộ tài sản lại thuộc về một cái tên cô chưa bao giờ nghĩ tới
Từ ngày cưới về nhà chồng, Hạnh luôn mang trong lòng một niềm tự hào âm thầm. Cô nghĩ, mình thật may mắn — vừa lấy được chồng là con trai duy nhất trong một gia đình khá giả, vừa không phải lo chuyện chia tài sản với anh em nào khác. Bố mẹ chồng của Hạnh sở hữu ba căn nhà mặt phố ở trung tâm Hà Nội, một căn đang ở, hai căn còn lại cho thuê, mỗi tháng thu về hàng trăm triệu.
Hạnh vốn là người thực tế. Khi yêu, cô không quan tâm nhiều đến cảm xúc bằng việc đánh giá “giá trị” của người đàn ông. Nam — chồng cô, tuy hiền lành, nhưng thu nhập chỉ ở mức trung bình. Điều khiến Hạnh đồng ý cưới anh chính là vì anh là con một, người thừa kế duy nhất của cả khối tài sản đồ sộ kia.
Ban đầu, mối quan hệ giữa Hạnh và bố mẹ chồng cũng khá tốt. Nhưng chỉ vài tháng sau, khi thấy họ sống tiết kiệm, thậm chí cẩn trọng đến từng khoản chi, Hạnh bắt đầu tỏ ra khó chịu. Cô nghĩ, “Ba căn nhà mặt phố mà còn phải tính toán từng đồng, đúng là người già keo kiệt.”
Khi bố mẹ chồng nhờ cô cùng nấu ăn, dọn dẹp, Hạnh chỉ làm qua loa. Cô viện lý do “công việc bận rộn”, rồi dần dần giao hết mọi việc cho mẹ chồng. Cô chẳng mấy khi nói chuyện, cũng không quan tâm đến sức khỏe của hai người. Nam thì vẫn cố gắng giữ không khí hòa thuận, nhưng càng ngày càng thấy vợ mình xa cách, lạnh nhạt.
Có lần, mẹ chồng ốm nặng, nằm liệt giường gần một tuần. Hạnh chỉ đứng ngoài cửa phòng, nói vọng vào:
– Mẹ nhớ uống thuốc nhé, con phải đi làm.
Rồi cô đóng cửa, để lại bà già gầy gò nằm thở dài một mình.
Trong đầu Hạnh luôn có một niềm tin chắc chắn: “Rồi cũng đến lúc mình sẽ là bà chủ thật sự của ba căn nhà đó. Bây giờ nhịn tí có sao.”
Một buổi sáng, bố chồng Hạnh qua đời đột ngột vì cơn nhồi máu cơ tim. Cả nhà chìm trong tang thương. Mẹ chồng suy sụp, còn Hạnh thì cố gắng tỏ ra đau buồn, nhưng trong lòng lại bắt đầu nghĩ đến chuyện thừa kế.
“Giờ chỉ còn mẹ thôi,” cô nghĩ. “Mẹ cũng yếu rồi. Khi bà đi, tất cả sẽ là của mình.”
Vài tháng sau, mẹ chồng dọn về ở cùng căn nhà chính, nơi Hạnh và Nam đang sống. Bà thường ngồi một mình ngoài hiên, nhìn dòng người qua lại, trầm ngâm. Có lần, bà khẽ nói với con trai:
– Mẹ chỉ mong hai đứa biết yêu thương nhau và biết trân trọng gia đình này.
Nam nắm tay mẹ, mắt rưng rưng. Nhưng Hạnh thì đứng bên trong, lặng lẽ lướt điện thoại, chẳng buồn để tâm.
Cô không biết rằng, từ sau cái chết của chồng, mẹ chồng cô đã lặng lẽ viết lại di chúc.
Ba năm sau, mẹ chồng mất. Ngày tang lễ, Hạnh khóc đúng “nghi thức” — gương mặt nhòe nước, nhưng ánh mắt vẫn liếc về chiếc két sắt đặt trong phòng thờ. Cô biết trong đó có di chúc, và cô muốn chắc chắn mọi thứ sẽ diễn ra theo ý mình.
Một tuần sau, luật sư được mời đến nhà để đọc di chúc. Căn phòng im phăng phắc, chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc. Nam ngồi cạnh vợ, còn Hạnh thì không giấu nổi vẻ hồi hộp.
Luật sư mở phong bì niêm phong, giọng trầm đều:
– Theo di chúc bà Nguyễn Thị An để lại, toàn bộ ba căn nhà mặt phố cùng số tiền tiết kiệm tại ngân hàng sẽ được chuyển nhượng cho…
Ông ngừng lại một nhịp. Hạnh nín thở.
– …Nguyễn Thị Thảo.
Hạnh sững người.
– Thảo? Ai là Thảo?
Luật sư nhìn danh sách đính kèm, rồi giải thích:
– Nguyễn Thị Thảo, 9 tuổi, hiện đang sống tại Trung tâm bảo trợ trẻ em Hoa Mai.
Hạnh bật dậy, không tin nổi tai mình.
– Sao lại cho một đứa trẻ mồ côi? Còn chúng tôi thì sao? Tôi là con dâu, chồng tôi là con trai duy nhất của bà cơ mà!
Luật sư bình thản nói tiếp:
– Trong di chúc có ghi rõ: “Tôi để lại toàn bộ tài sản này cho Thảo — đứa trẻ tôi nhận nuôi sau khi chồng tôi qua đời. Nó là niềm an ủi cuối cùng trong những năm tháng cuối đời tôi. Còn con trai tôi, tôi tin rằng nó có thể tự tạo dựng cuộc sống của riêng mình, miễn là giữ được lòng nhân hậu.”
Không khí trong phòng như đóng băng. Nam cúi đầu, nước mắt rơi xuống bàn. Anh nhớ lại, cách đây hơn một năm, mẹ từng xin phép anh trích tiền từ sổ tiết kiệm để giúp một cô bé mồ côi mà bà gặp trong bệnh viện. Anh đồng ý, không ngờ bà lại chính thức nhận đứa bé làm con nuôi.
Còn Hạnh, mặt tái nhợt, tay run lên. Tất cả những kế hoạch, những tính toán bấy lâu nay sụp đổ hoàn toàn.
– Không thể nào… – cô thì thào. – Mẹ… mẹ làm sao có thể…
Luật sư khép tập hồ sơ lại, nhẹ giọng:
– Bà cụ có để lại một bức thư riêng cho cô Hạnh.
Ông mở phong bì nhỏ, đọc chậm rãi:
“Hạnh à, mẹ biết con không yêu thương mẹ, nhưng mẹ không trách. Mẹ chỉ mong con hiểu, tài sản có thể mất đi, nhưng lòng người mới là thứ quyết định con được gì trong đời. Nếu một ngày con nhận ra giá trị của sự tử tế, mẹ tin cuộc sống vẫn sẽ cho con cơ hội khác. Còn Thảo – đứa trẻ con chưa từng gặp – mẹ chọn nó, vì trong mắt nó, mẹ thấy được sự biết ơn mà mẹ chưa từng nhận được từ chính con dâu của mình.”
Những dòng chữ cuối cùng khiến Hạnh chết lặng. Cô ngồi sụp xuống, nước mắt rơi mà không còn biết mình khóc vì tiếc của hay vì xấu hổ.
Nhiều tháng sau, Hạnh tìm đến Trung tâm bảo trợ Hoa Mai. Cô đứng từ xa nhìn cô bé Thảo đang chơi đùa cùng bạn bè, mái tóc buộc hai bên, cười rạng rỡ. Một thoáng, Hạnh thấy lại hình ảnh của mẹ chồng — hiền từ, ấm áp, và bao dung.
Cô không bước tới, chỉ lặng lẽ quay đi. Trong lòng, lần đầu tiên, Hạnh hiểu ra rằng, thứ cô đánh mất không phải là ba căn nhà mặt phố, mà là một trái tim từng sẵn sàng xem cô như con gái ruột.
Từ hôm đó, Hạnh bắt đầu lại — khiêm nhường, biết sẻ chia, và biết yêu thương. Nhưng có lẽ, bài học lớn nhất của đời cô đã được khắc ghi mãi mãi trong buổi đọc di chúc năm ấy…