×
×

Lê Thanh An — nữ tỷ phú trẻ nhất ngành bất động sản, cái tên xuất hiện dày đặc trên báo chí suốt nhiều năm qua.

Nữ Tỷ Phú Thách Anh Xe Ôm Chơi Đàn — Điều Xảy Ra Sau Đó Khiến Cô Ngã Quỵ Trong Nước Mắt!

Buổi chiều hôm ấy, mưa rơi lất phất trên con phố cũ gần nhà hát thành phố. Những hạt mưa mỏng như tơ giăng kín không gian, phủ lên mọi thứ một màu xám nhạt. Trước cổng nhà hát, một chiếc xe ôm già cỗi dựng nép bên lề đường. Người đàn ông ngồi trên xe khoảng ngoài bốn mươi, gương mặt sạm nắng, đôi bàn tay chai sần nắm chặt ghi-đông.

Anh tên là Hải.

Không ai biết rằng, trong chiếc túi vải cũ sờn treo trước xe, ngoài áo mưa và chai nước lọc, còn có một thứ anh chưa từng rời xa suốt hơn hai mươi năm qua: một cây harmonica nhỏ, cũ kỹ, xước xát theo năm tháng.

Hải từng là nhạc công.

Nhưng đó là câu chuyện của một đời khác.

Chiếc xe hơi màu đen bóng loáng dừng lại trước cổng nhà hát. Người tài xế bước xuống mở cửa, và một người phụ nữ xuất hiện. Cô mặc bộ vest màu kem, dáng người mảnh mai nhưng toát lên khí chất khiến cả không gian như lặng đi.

Lê Thanh An — nữ tỷ phú trẻ nhất ngành bất động sản, cái tên xuất hiện dày đặc trên báo chí suốt nhiều năm qua.

Hải nhận ra cô ngay lập tức. Ai ở thành phố này mà không biết đến Thanh An?

Anh vội quay mặt đi, kéo thấp mũ bảo hiểm. Những người như anh và những người như cô… vốn thuộc về hai thế giới song song, không bao giờ giao nhau.

Nhưng hôm ấy, định mệnh lại có cách riêng của nó.

Thanh An dừng bước khi ánh mắt vô tình lướt qua Hải. Không phải vì chiếc xe ôm cũ, mà vì âm thanh.

Một giai điệu rất khẽ.

Rất buồn.

Hải không nhận ra mình đã vô thức lấy cây harmonica ra thổi trong lúc chờ khách. Giai điệu quen thuộc trôi ra từ đôi môi khô khốc, mang theo thứ cảm xúc mà anh tưởng đã chôn vùi từ lâu.

Thanh An đứng sững.

Tim cô như bị ai đó bóp nghẹt.

Đó là khúc nhạc cô đã nghe cách đây hơn hai mươi năm — trong một buổi hòa nhạc sinh viên, khi cô còn là một cô gái nghèo, ngồi ở hàng ghế cuối cùng, say mê nhìn một chàng trai trẻ đứng trên sân khấu, chơi đàn với ánh mắt rực lửa và nụ cười đầy mơ ước.

Chàng trai ấy… cũng tên là Hải.

“Anh…” Thanh An cất tiếng, nhưng rồi dừng lại.

Hải ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cô. Anh khẽ gật đầu, theo thói quen của người xe ôm.

“Chị đi đâu không?” anh hỏi, giọng khàn.

Thanh An mím môi, rồi bất chợt nở một nụ cười rất lạ.

“Anh biết chơi đàn à?” cô hỏi.

Hải sững người trong giây lát, rồi cười nhạt.

“Biết chút thôi. Chơi cho vui.”

Thanh An nhìn thẳng vào anh, ánh mắt sắc sảo của một doanh nhân, nhưng sâu bên trong lại là cơn sóng cảm xúc dữ dội.

“Nhà hát sắp khai mạc buổi hòa nhạc tối nay,” cô nói chậm rãi. “Bên trong có đàn piano. Tôi thách anh… vào đó chơi một bản.”

Không khí như đông cứng.

Hải bật cười, tưởng mình nghe nhầm.

“Chị nói đùa rồi. Tôi chỉ là anh xe ôm.”

Thanh An nghiêng đầu.

“Nếu anh chơi được, tôi trả anh một trăm triệu.”

Xung quanh bắt đầu có người chú ý. Những ánh mắt tò mò, bán tín bán nghi.

Hải đỏ mặt.

“Cô đang coi thường tôi à?” anh hỏi, giọng run nhẹ.

Thanh An lắc đầu.

“Không,” cô đáp. “Tôi đang chờ một câu trả lời.”

Hai mươi năm trước, Hải từng đứng trên sân khấu ấy.

Anh là sinh viên Nhạc viện, tài năng, đầy triển vọng. Thầy cô gọi anh là “viên ngọc thô”. Thanh An khi đó chỉ là một cô sinh viên tỉnh lẻ, đi làm thêm, đem lòng yêu anh từ những buổi tập nhạc kéo dài đến khuya.

Họ từng mơ về một tương lai có âm nhạc, có tình yêu, có một căn phòng nhỏ đầy ánh nắng.

Cho đến ngày Hải nhận được tin mẹ anh bị tai biến.

Anh bỏ dở mọi thứ. Bỏ nhạc viện. Bỏ sân khấu. Bỏ cả Thanh An — không một lời từ biệt.

“Được,” Hải nói sau một hồi im lặng. “Nhưng tôi không chơi vì tiền.”

Thanh An khẽ gật đầu.

Họ bước vào nhà hát trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người.

Sân khấu rộng lớn, ánh đèn vàng dịu chiếu xuống cây đàn piano đen bóng. Hải đứng trước nó, đôi tay run rẩy. Hai mươi năm rồi… anh chưa từng chạm lại vào một cây đàn đúng nghĩa.

Anh hít một hơi thật sâu.

Ngón tay đặt lên phím đàn.

Và rồi — âm thanh vang lên.

Không phải là sự hoàn hảo của kỹ thuật, mà là cảm xúc tràn ra như vỡ đê. Từng nốt nhạc mang theo những năm tháng dang dở, những ước mơ bị bỏ quên, những nỗi đau không bao giờ nói thành lời.

Thanh An đứng chết lặng.

Đó chính là anh.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Khi bản nhạc kết thúc, cả khán phòng im phăng phắc.

Rồi — tiếng nức nở vang lên.

Thanh An quỵ xuống hàng ghế đầu, nước mắt tuôn rơi không kìm được.

“Hải…” cô thì thầm. “Cuối cùng… cũng là anh.”

Hải buông tay khỏi phím đàn, bước lùi lại như người vừa tỉnh mộng.

“Tôi xin lỗi,” anh nói nhỏ. “Tôi không nên vào đây.”

Thanh An đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn kiên định.

“Anh không nợ tôi lời xin lỗi,” cô nói. “Anh nợ chính mình.”

Cô tiến lên sân khấu, trước ánh mắt sững sờ của tất cả.

“Hai mươi năm trước, anh rời đi mà không nói một lời,” cô nói. “Tôi đã hận anh rất lâu. Nhưng hôm nay, khi nghe anh chơi đàn… tôi hiểu rồi.”

Hải cúi đầu.

“Tôi không còn gì cả,” anh nói. “Âm nhạc, tình yêu… tôi đều đánh mất.”

Thanh An lắc đầu, nước mắt lăn dài.

“Không,” cô nói. “Anh chỉ đánh mất thời gian. Còn tài năng của anh… nó vẫn ở đây.”

Cô đặt tay lên ngực anh.

Buổi tối hôm đó, tin tức lan truyền khắp nơi: “Nữ tỷ phú bật khóc trong nhà hát — vì một người xe ôm.”

Nhưng với Thanh An, điều quan trọng hơn cả tiền bạc hay danh tiếng, là khoảnh khắc cô hiểu rằng: có những con người, dù bị cuộc đời vùi dập đến đâu, chỉ cần một cơ hội… họ vẫn có thể tỏa sáng.

Và với Hải, lần đầu tiên sau hai mươi năm, anh tin rằng: có lẽ, cuộc đời mình… vẫn chưa kết thúc.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News