Anh Xe Ôm Bị X//ua Đ///uổi Khi Trú Mưa Trong Showroom, Nữ Chủ Tịch Xuất Hiện Khiến Ai Cũng Cho//áng
Cơn mưa rào đổ xuống bất ngờ, trắng xóa cả con phố. Gió tạt nước lạnh buốt vào mặt khiến Lâm, anh xe ôm 34 tuổi, run lập cập. Chiếc áo mưa rách vài chỗ chẳng che được bao nhiêu. Trời đang nắng, ai ngờ quay lưng vài phút, mây đen đã kéo tới, sấm nổ vang trời.
Lâm vừa trả khách xong thì mưa ập xuống như trút. Anh tìm nơi tránh tạm để không bị ướt đến tận xương tủy. Nhìn quanh, chỉ có một nơi có mái che: một showroom ô tô sang trọng, đèn sáng rực, sàn bóng loáng như gương, nhân viên ăn mặc bảnh bao đang tiếp khách.
Lâm đứng ngoài cửa, e dè. Mình chỉ là anh xe ôm lấm lem, liệu có bị đuổi không?
Mưa mỗi lúc một lớn. Không còn lựa chọn, anh bước nhanh vào mép hiên trước showroom, chỉ định đứng sát tường để tránh mưa, không làm phiền ai.
Nhưng vừa đứng được vài chục giây, một nhân viên bảo vệ đã sầm sập chạy tới.
— Này! Anh làm gì đấy?
Lâm giật mình:
— Dạ… tôi trú mưa tí thôi anh.
Bảo vệ hất hàm, mắt nhìn bộ quần áo ướt nhẹp của Lâm đầy khinh bỉ.
— Đây không phải chỗ cho mấy người. Bẩn hết lối vào của showroom. Mời anh ra ngoài!
Lâm cúi đầu, nói nhỏ:
— Mưa lớn quá, cho tôi đứng trong hiên một lúc, tôi không vào trong đâu…
— Không được! — bảo vệ quát. — Anh đứng đây làm xấu mặt showroom. Đi chỗ khác!
Mấy nhân viên bán xe đứng gần đó bật cười:
— Trời ơi, xe ôm mà cũng mò vô showroom Mercedes trú mưa?
— Nghĩ mình là khách hàng chắc?
— Có mà cả đời cũng không dám bước vô!
Lâm cắn chặt môi. Anh quen rồi. Người ta nhìn vẻ ngoài nhem nhuốc mà khinh thường. Nhưng hôm nay mưa lớn quá, ướt thành bệnh mất.
Anh cố giải thích:
— Tôi đứng sát mép thôi, không ảnh hưởng gì…
Bảo vệ không nghe. Hắn tiến đến đẩy mạnh vai Lâm.
— Đi ra ngoài! Mưa tới đâu kệ anh. Đây là showroom cao cấp, không chứa người nghèo!
Một lời nói như tát thẳng vào mặt. Lâm lùi lại, đôi mắt long lên nhưng cố kiềm nén. Anh chỉ muốn trú mưa, đâu có làm gì sai.
Mưa quất vào mặt anh lạnh buốt. Lâm bước lùi xuống bậc thềm, chuẩn bị đội lại chiếc nón lưỡi trai ướt sũng để rời đi. Trong lòng chỉ còn lại nỗi tủi thân.
Nhưng đúng khoảnh khắc ấy…
Một giọng nữ trầm ấm, đầy uy lực, vang lên phía sau:
— Ai cho phép anh đuổi khách của tôi?
Tất cả nhân viên giật thót, quay phắt lại.

Một người phụ nữ khoảng ngoài 40 tuổi, dáng cao, gương mặt sắc sảo nhưng ánh mắt ấm áp, đang bước tới. Bà đội chiếc ô đen, phía sau là trợ lý cầm tài liệu. Nhân viên lập tức cúi đầu:
— Chị… Chủ tịch! Chị về sớm ạ?
Bà Ngọc Anh, Chủ tịch hệ thống showroom, nổi tiếng là người khó tính nhưng công bằng. Không ai dám nói lớn trước mặt bà.
Bà nhìn Lâm từ đầu đến chân, rồi quay sang nhân viên bảo vệ:
— Vừa rồi tôi nghe anh nói gì?
Bảo vệ tái mặt:
— Dạ, tôi… tôi chỉ mời anh ấy… ra ngoài vì… vì sợ trơn trượt ạ.
Một nhân viên khác phụ họa:
— Dạ đúng, tụi em sợ ảnh làm ướt sàn…
Ngọc Anh nhíu mày:
— Sợ ướt sàn, hay sợ một người lao động nghèo làm “xấu hình ảnh” của mấy cậu?
Không ai dám thở mạnh.
Ngọc Anh quay sang Lâm, giọng dịu lại:
— Cậu trú mưa đi, đứng đây được mà. Cậu ướt thế kia, lát còn bệnh.
Lâm xua tay, ngượng ngùng:
— Dạ… tôi không muốn gây rắc rối. Tôi đi chỗ khác được…
Ngọc Anh nhìn thẳng vào mắt anh:
— Không, cậu không gây rắc rối gì hết. Showroom của tôi mở cửa cho tất cả những người biết tôn trọng nó. Cậu không làm gì sai.
Nói rồi bà quay sang nhân viên:
— Mang khăn và nước ấm ra đây. Nhanh.
Nhân viên cuống cuồng chạy đi.
Bảo vệ cúi đầu lắp bắp:
— Dạ… tôi xin lỗi…
Ngọc Anh lạnh lùng:
— Lát nữa lên phòng nhân sự làm việc. Showroom của tôi không cần người phân biệt giàu nghèo.
Không khí căng thẳng đến mức Lâm phải lên tiếng:
— Chị ơi, thật ra tôi cũng không muốn ai bị trách phạt vì mình…
Ngọc Anh mỉm cười:
— Cậu hiền quá. Nhưng nếu người ta sai, phải sửa. Không ai có quyền nhục mạ người khác.
Nhân viên mang ra khăn khô và ly nước gừng nóng. Lâm lúng túng nhận lấy.
— Dạ… cảm ơn chị nhiều…
Ngọc Anh nhìn đồng hồ rồi bất ngờ hỏi:
— Cậu tên gì?
— Dạ, tôi là Lâm.
— Nghề gì?
— Dạ… chạy xe ôm công nghệ.
— Bao lâu rồi?
— Cũng 6 năm. Từ ngày vợ tôi bệnh không đi làm được, tôi phải gồng gánh…
Ngọc Anh khựng lại một chút. Ánh mắt bà dịu xuống.
— Vợ cậu bệnh gì?
— Dạ… suy thận độ ba. Mai phải nhập viện lại… nhưng tôi chưa gom đủ tiền tạm ứng…
Lâm cúi mặt, giọng nghẹn lại. Ngọc Anh nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm. Bà đột nhiên hỏi:
— Cậu chờ tôi 5 phút được không?
Rồi bà quay vào bên trong showroom.
Lâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhân viên thì thì thầm thở dài. Ai cũng tò mò.
Khoảng năm phút sau, Ngọc Anh quay trở ra, trên tay cầm một tờ giấy.
— Đây là hợp đồng làm nhân viên hỗ trợ vận chuyển của công ty chúng tôi. Mức lương 12 triệu một tháng, có bảo hiểm đầy đủ. Cậu làm không?
Lâm sững người như hóa đá.
— Ơ… chị đùa tôi sao? Tôi… tôi chỉ là…
— Là đàn ông chân chính, biết lo cho gia đình. Công ty tôi cần người như vậy.
Lâm run bần bật, gương mặt đỏ lên.
— Nhưng… tôi đâu có bằng cấp…
Ngọc Anh phẩy tay:
— Tôi thuê người, không thuê bằng cấp. Tôi chỉ cần sự tử tế.
Rồi bà nhìn sâu vào mắt anh:
— Cậu biết vì sao tôi giúp cậu không?
Lâm lắc đầu.
Ngọc Anh nói chậm rãi:
— Hai mươi năm trước, tôi cũng từng bị đuổi khỏi một cửa hàng vì mặc quần áo rách, ướt mưa. Họ xem tôi như rác rưởi. Tôi đã thề rằng nếu sau này có khả năng, tôi sẽ đối xử công bằng với những người giống như tôi ngày đó. Và hôm nay, tôi nhìn thấy chính mình trong cậu.
Đôi mắt bà ánh lên sự chân thành khiến Lâm nghẹn lại không nói được lời nào.
— Cậu ký đi. Và mang vợ cậu vào bệnh viện. Tôi tạm ứng cho cậu ba tháng lương trước. Coi như để lo thuốc thang.
Lâm mở to mắt, ngực như nghẹt lại.
— Tôi… không thể nhận nhiều như vậy…
Ngọc Anh cười:
— Cậu cứ nhận đi. Vì tôi biết cậu sẽ làm việc xứng đáng từng đồng.
Lâm ký hợp đồng trong sự run rẩy. Nhân viên xung quanh lặng như tờ, không ai dám nói một lời. Chỉ vài phút trước họ khinh thường anh, bây giờ thì cúi đầu nhìn theo.
Trước khi đi, Ngọc Anh nói:
— Cậu nhớ điều này, Lâm: người ta chỉ giàu hơn cậu ở tiền bạc, chứ không ai giàu có hơn cậu ở nhân cách.
Ngày hôm đó, Lâm chạy thẳng đến bệnh viện, đưa vợ nhập viện kịp thời. Đội ngũ bác sĩ cho biết vợ anh được cứu đúng lúc, nếu chậm vài ngày có thể nguy hiểm tính mạng.
Ba tháng sau, trong lễ tổng kết công ty, Ngọc Anh đứng trên sân khấu kể câu chuyện về “người đàn ông trú mưa” – không nói tên – để dạy nhân viên về sự tử tế.
Nghe xong, tất cả đồng loạt nhìn về phía Lâm đang đứng ở góc phòng. Mọi ánh mắt đều là sự nể trọng.
Lâm cúi đầu, bàn tay vẫn còn run nhẹ.
Anh biết, cuộc đời mình đã bước sang một trang mới. Chỉ vì một cơn mưa… và một con người biết nhìn thấy giá trị thật của anh, thay vì vẻ ngoài ướt sũng nghèo khó.