Mẹ tôi đổi hai ký gạo để cưới một người vợ c//âm cho tôi, đến đêm tâ/n hô/n mới biết mình trú/ng s/ố đ/ộc đ/ắc…
Tôi tên là Duy, 28 tuổi. Sinh ra và lớn lên ở một làng quê nhỏ miền Bắc, tôi biết giá trị của từng hạt gạo, từng đồng tiền. Cha tôi mất sớm, mẹ một mình nuôi tôi khôn lớn. Bà là người cứng rắn, ít nói, nhưng luôn đặt gia đình lên trên hết.
Hồi tôi 27 tuổi, mẹ một hôm gọi tôi ra sân, nét mặt nghiêm trọng:
— “Duy à, mẹ có việc muốn nói với con.”
Tôi nhìn bà, đoán ngay là chuyện cưới xin. Ở làng tôi, chuyện hôn nhân của con trai là chuyện “đổi hạt gạo lấy vợ” – không đùa được. Nhưng tôi vẫn hơi thở dài. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lấy vợ theo kiểu sắp đặt.
Bà nói tiếp, giọng thẳng thắn:
— “Con biết không, năm nay gia đình bác Tân gạ mẹ con một chuyện. Họ sẽ cho con cưới cháu gái họ, nhưng mẹ phải đổi hai ký gạo mới xong chuyện.”
Tôi sững sờ. Hai ký gạo – đối với chúng tôi, đó là gần như cả bữa ăn trong hai tuần của gia đình.
— “Mẹ… mẹ muốn đổi gạo để lấy vợ cho con?”
Bà gật đầu, ánh mắt không hề đắn đo:

— “Con trai, hôn nhân là duyên. Cái duyên này mẹ lo được cho con thì phải làm thôi. Con tin mẹ chứ?”
Tôi biết mẹ tôi đã tính kỹ. Tôi biết bà làm tất cả vì tôi, vì tương lai tôi, nhưng lòng tôi vẫn nặng trĩu.
Ngày hẹn gặp cô gái, tôi lầm lũi theo mẹ. Cô ấy đứng đó, im lặng, đôi mắt dịu dàng. Tôi hơi ngạc nhiên khi mẹ bảo:
— “Cô ấy câm, nhưng hiểu việc. Con nhìn mắt là biết được nhiều chuyện.”
Tôi gật đầu, cố cười. Trong lòng vẫn còn nghi ngờ. Làm sao có thể sống chung với một người không thể nói chuyện? Tôi đã mường tượng ra đủ rắc rối.
Ngày cưới đến, làng xóm náo nhiệt, tiếng trống hội vang. Tôi cảm thấy một thứ gì đó nặng nề trong bụng: vừa mong vừa sợ.
Đêm tân hôn, sau khi mọi người đã về, tôi và cô ấy đứng trong phòng riêng. Cô ấy cười – nụ cười không lời – dịu dàng đến mức tôi quên mất cả nỗi bồn chồn.
Cô ấy chỉ tay vào cái hộp nhỏ đặt trên bàn:
— “Xem đi.”
Tôi mở ra, bên trong là tờ vé số cũ. Tôi cầm lên, nhìn chòng chọc, không hiểu.
— “Cô… cô muốn tôi xem gì?”
Cô ấy cầm tay tôi, viết chữ:
“Đây là vé số trúng giải đặc biệt.”
Tôi bật cười. Tôi nghĩ mình bị lừa. Nhưng khi dò số từng con, tim tôi như ngừng đập: trúng thật!
Hai ký gạo mà mẹ tôi “đổi” cho hạnh phúc của tôi… hóa ra đã dẫn tôi đến cơ hội đổi đời. Tôi trúng số độc đắc – số tiền đủ để thay đổi cả đời tôi, cả gia đình.
Cô ấy vẫn im lặng, nhìn tôi bằng đôi mắt dịu dàng. Tôi bối rối, rồi cười lớn:
— “Vậy là… mẹ tôi đúng thật.”
Cô ấy chỉ mỉm cười. Tôi biết, dù không nói được lời nào, cô ấy cũng hiểu hết mọi cảm xúc của tôi.
Ngày hôm sau, mẹ tôi đến thăm. Bà nhìn tôi và cô dâu, mắt rưng rưng:
— “Con thấy chưa, cái giá của hai ký gạo không hề lãng phí. Mẹ chỉ muốn con hạnh phúc.”
Tôi ôm mẹ, cảm giác vừa xúc động vừa hạnh phúc lan tỏa. Tôi nhìn cô ấy, lòng biết ơn vì cô ấy đã âm thầm cùng mẹ tôi sắp xếp một điều kỳ diệu: hạnh phúc và may mắn đến cùng nhau.
Những ngày tiếp theo, tôi và vợ bắt đầu sống cùng nhau. Cô ấy không nói, nhưng mọi hành động đều truyền tải thông điệp rõ ràng: yêu thương, quan tâm, chăm sóc. Tôi nhận ra, có những thứ không cần lời nói vẫn đủ để cảm nhận.
Vé số trúng độc đắc cũng mở ra một cánh cửa khác: tôi trả nợ cho mẹ, mua một căn nhà cho gia đình, và đặc biệt hơn, xây một quỹ học bổng nhỏ giúp những trẻ em nghèo trong làng.
Mẹ tôi vẫn cứng rắn, ít nói, nhưng đôi mắt bà luôn ánh lên niềm tự hào. Tôi hiểu, cái giá của hai ký gạo không phải là mất mát, mà là đòn bẩy đưa tôi đến hạnh phúc và may mắn lớn nhất đời.
Cô vợ câm của tôi, người mà tôi từng e ngại, giờ trở thành bạn đời, tri kỷ, và là nguồn cảm hứng để tôi nhận ra: đôi khi, cuộc sống sẽ sắp đặt mọi thứ theo cách bất ngờ nhưng hoàn hảo.