×
×

Nhưng đúng khoảnh khắc ấy, ánh mắt tôi vô thức lướt qua dòng chữ hiện lên: “Em nhớ anh!” Tim tôi nảy lên một nhịp.

Khi Chuông Cửa Vang Lên… Tôi Nhận Ra Mình Không Bao Giờ Thực Sự Biết Về Người Mình Gọi Là Chồng

Tôi luôn nghĩ hôn nhân giống như một mái nhà ấm: có đôi lúc mưa gió, có những cơn cãi vã thoáng qua, nhưng chỉ cần hai người còn tin tưởng nhau, chiếc mái ấy vẫn đứng vững.

Nhưng sau tối hôm đó… tôi không còn chắc nữa.

Hôm ấy, như bao ngày bình thường khác, tôi đi làm về sớm hơn thường lệ. Tôi định tạo cho chồng một bất ngờ nhỏ — hai vợ chồng chúng tôi đã lâu không có một bữa tối đúng nghĩa. Nhưng khi bước vào nhà, tôi thấy anh đã đứng trong bếp, áo sơ mi xắn tay, đang nấu ăn.

“Ô, nay anh ga-lăng thế?” — Tôi cười, vòng tay ôm anh từ phía sau.

Anh quay lại, hơi bất ngờ — hay tôi đã tưởng tượng? — rồi mỉm cười đáp:
“Muốn bù cho mấy hôm bận rộn.”

Chúng tôi nói chuyện lặt vặt, tôi đặt túi xuống bàn. Điện thoại của anh nằm ngay đó, rung lên bần bật với ánh sáng lóe lên từ màn hình.

Chúng tôi không phải kiểu vợ chồng kiểm soát hay soi mói nhau. Nhưng đúng khoảnh khắc ấy, ánh mắt tôi vô thức lướt qua dòng chữ hiện lên:

“Em nhớ anh!”

Tim tôi nảy lên một nhịp.
Tôi giật mình nhìn chồng — anh vẫn quay lưng thái rau, chẳng hay biết gì.

Có thể là hiểu nhầm? Đồng nghiệp đùa? Một tin nhắn gửi nhầm?
Tôi tự trấn an. Nhưng tay tôi đã cầm lấy điện thoại lúc nào không hay.

Tên người gửi: Lan – Phòng Kinh Doanh.

Cô gái trẻ mà anh từng nhắc đến vài lần. Nụ cười dễ thương, tính cách hoạt bát. Tôi còn nhớ đã từng trêu anh: “Đồng nghiệp xinh thế, coi chừng vợ ghen đó!”
Anh chỉ phẩy tay, bảo rằng:

“Cô ấy trẻ con lắm, nhí nhố thôi.”

Nhưng “Em nhớ anh” thì… không nhí nhố chút nào.

Không biết do đau lòng hay bản năng mách bảo, tôi bấm mở tin nhắn. Bên dưới còn cả đoạn chat dài: những câu quan tâm, những lời hỏi han quá giới hạn.

“Anh ngủ chưa?”
“Sáng nay em thấy anh mệt, ăn uống đàng hoàng đi nhé.”
“Em nhớ mùi nước hoa của anh…”

Nếu nói tôi không sốc — là dối.

Tôi cảm giác mặt mình nóng ran nhưng tay lại lạnh toát. Sự ngọt ngào của bữa tối và tiếng dao thớt vang lên sau lưng bỗng trở nên xa lạ.

Không kiềm được, tôi đã nhắn trả lời — và chính khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã bước qua ranh giới:

“Qua đây đi, vợ anh không có nhà hôm nay.”

Gửi xong, tôi cứng đờ.
Tôi không biết mình vừa làm gì.
Nhưng chẳng có đường quay lại.

Tôi đặt điện thoại xuống đúng vị trí cũ. Chồng tôi vẫn đang ngân nga bài hát trong bếp — anh không biết rằng thế giới của tôi vừa nứt một đường dài.

Khoảng mười phút trôi qua, dài như cả năm.

Chuông cửa vang lên.

Cả tôi và chồng đều giật mình. Anh lau tay vào tạp dề, nhìn tôi như hỏi: “Em có đặt đồ gì không?”
Tôi chỉ lắc đầu.

Tôi chậm rãi:

“Anh ra mở đi.”

Anh bước đến cửa. Nhưng khi nhìn qua mắt thần, khuôn mặt anh sững lại — máu như đông lại dưới da. Anh quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt mà cả đời này tôi không bao giờ quên được:

Hoảng hốt.
Bối rối.
Và… tội lỗi.

“Không được mở,” anh khẽ nói.

Nhưng tôi đã đứng dậy, từng bước tiến đến cánh cửa. Bàn tay run nhẹ, nhưng trái tim tôi thì lạnh như thép.
Tôi muốn nhìn thẳng vào sự thật.

Tôi xoay khóa.

Cánh cửa bật mở.

Cô ấy đứng đó — Lan.

Tóc buộc cao, môi tô đỏ, chiếc váy ôm sát cơ thể…
Không phải dáng vẻ của một đồng nghiệp ghé qua cho vui.

Cô ta nhìn thấy tôi thì chết lặng.
Còn chồng tôi thì như rơi xuống vực sâu vô đáy.

Tôi bình thản, nhưng giọng như dao cắt:

“Tối nay, ai mới là người không có nhà?”

Không ai nói lời nào. Gió lạnh thổi qua hành lang, mang theo mùi nước hoa của người phụ nữ trước mặt.

Lan lúng túng lùi bước.

“Em… em tưởng… anh bảo… vợ anh—”

Tôi cười nhạt.

“Ừ. Vợ anh không có nhà. Nhưng tiếc là tôi vẫn còn ở đây. Và tôi đã đọc hết tin nhắn của hai người.”

Chồng tôi ôm đầu.

“Em… nghe anh giải thích…”

“Giải thích?” — Tôi nhìn thẳng vào anh.
“Anh còn có thứ gì để giải thích nữa sao?”

Ngực tôi đau đến như muốn nổ tung. Nhưng tôi không khóc. Không gào. Không đập phá.
Nỗi đau tĩnh lặng luôn đáng sợ nhất.

Tôi bước ra khỏi cửa, đối diện Lan.

“Nếu cô còn một chút tự trọng… thì hãy đi ngay bây giờ.”

Lan cắn môi, quay lưng bỏ chạy mà không kịp nói lời xin lỗi.

Cánh cửa đóng lại.
Căn nhà chìm vào im lặng ngột ngạt.

“Em đừng như vậy…” — anh tiến lại gần tôi.

“Như vậy là như thế nào?” — tôi nhìn anh, mắt không rời.
“Như một người bị phản bội ư?”

Anh ngã ngồi xuống ghế, đầu cúi thấp.

“Anh sai rồi. Anh không nên để mọi thứ đi xa như thế. Nhưng anh thề, anh chưa từng phản bội em về mặt thể xác. Chỉ… nhất thời yếu lòng…”

Tôi bật cười — một tiếng cười chua chát đến đáng sợ:

“Yếu lòng? Hay anh để cho người khác bước vào trái tim mình mà tôi không hề hay biết?”

Anh nhìn tôi, mắt đỏ hoe.

“Anh xin lỗi.”

Tôi quay đi, không muốn thấy gương mặt mà tôi từng yêu sâu đậm giờ đây tràn đầy sự hối hận muộn màng.

“Xin lỗi không xóa được những gì tôi đã nhìn thấy.” — tôi thì thầm.

“Vậy em muốn anh làm gì?” — anh đứng bật dậy.

Tôi im lặng một lúc rất lâu. Cuối cùng, tôi nói:

“Tôi cần thời gian. Cần không gian. Và cần biết liệu hôn nhân này còn đáng để cứu vãn không.”

Anh bước đến ôm tôi từ phía sau — giống như tôi đã ôm anh lúc đầu buổi tối. Nhưng lần này, tôi không còn cảm nhận được sự an toàn.

Chỉ còn khoảng cách vô hình giữa hai người từng đầu ấp tay gối.

Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi mở lại tất cả những tin nhắn năm tháng trước. Những tin nhắn mà tôi từng nghĩ vô thưởng vô phạt. Những buổi anh nói tăng ca nhưng không về muộn. Những lần anh tắt thông báo tin nhắn.

Mọi mảnh ghép bắt đầu liền lại với nhau.

Và tôi nhận ra…

Tôi đã tự dỗ mình tin vào những lời giải thích đẹp đẽ.
Tôi đã nghĩ tình yêu có thể che hết mọi vết nứt.

Nhưng sự thật là…

Tôi chưa bao giờ thực sự biết người đàn ông ngủ cạnh mình suốt 5 năm qua.

Sáng hôm sau, tôi xách vali bước ra cửa.

Chồng tôi vội chạy theo:
“Em định đi đâu?”

“Tôi về nhà mẹ.” — Tôi nói ngắn gọn.
“Tôi sẽ liên lạc khi… tôi sẵn sàng nói chuyện tiếp.”

Anh chỉ biết đứng nhìn, bất lực.
Còn tôi — người rời đi — lại là người tan nát.

Viết đến đây… nhiều người sẽ hỏi tôi:

“Có tha thứ không?”
“Có nên cứu vãn không?”
“Có còn tin được không?”

Tôi không có đáp án ngay lúc này.

Tình yêu không biến mất trong một đêm.
Nhưng niềm tin thì có thể — và nó đã vỡ vụn.

Tôi chỉ biết một điều:

Tôi xứng đáng với một tình yêu không giấu giếm.
Một hạnh phúc không phải kiểm tra điện thoại để bảo vệ.
Một người đàn ông không để ai khác thì thầm “Em nhớ anh” trong bóng tối.

Nếu một ngày nào đó tôi quay lại… hãy hiểu rằng tôi đã chiến đấu với nỗi đau và chiến thắng nó.
Còn nếu tôi rời đi… hãy tin rằng tôi đã yêu hết mình cho đến giây phút cuối cùng.

Vì người rời đi không phải người phản bội.

Và tôi… xứng đáng được yêu thương một cách trọn vẹn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News