×
×

Siêu Xe 20 Tỷ Ch//ết Máy Giữa Đèo Vắng, Nữ Đại Gia Ho//ảng L//oạn Cho Đến Khi Anh Xe Ôm Xuất Hiện

Siêu Xe 20 Tỷ Ch//ết Máy Giữa Đèo Vắng, Nữ Đại Gia Ho//ảng L//oạn Cho Đến Khi Anh Xe Ôm Xuất Hiện

Chiếc siêu xe sơn đen bóng loáng nằm im giữa con đèo vắng như một con thú bị thương.

Màn hình điều khiển tắt ngóm. Đèn cảnh báo đỏ rực. Động cơ không phản hồi dù cô đã thử đề máy lần thứ mười. Xung quanh chỉ có gió thổi hun hút và rừng cây rậm rạp trải dài hai bên đường.

Mai run tay buông vô-lăng.

Cô ba mươi lăm tuổi, là một nữ đại gia mà nhiều người biết đến qua những thương vụ triệu đô, những buổi họp kín và những con số khiến người khác choáng ngợp. Cô quen với việc mọi thứ đều trong tầm kiểm soát. Chỉ cần một cuộc gọi, mọi vấn đề đều được giải quyết.

Nhưng ở đây thì không.

Điện thoại mất sóng.
Không có nhà dân.
Không có xe qua lại.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, Mai cảm thấy hoảng loạn thật sự.

Cô bước xuống xe, gió lạnh quất thẳng vào mặt. Con đường uốn lượn, vắng đến đáng sợ. Cô nhìn chiếc xe trị giá hai mươi tỷ — thứ từng khiến bao người trầm trồ — giờ chỉ là một khối kim loại vô dụng giữa đèo hoang.

“Bình tĩnh… phải bình tĩnh,” cô tự nhủ.

Nhưng khi trời bắt đầu sập tối, sự bình tĩnh ấy tan nhanh như sương.

Ở phía bên kia con đèo, anh Lâm đang dắt chiếc xe máy cũ lên dốc.

Anh làm xe ôm.

Ba mươi bảy tuổi, dáng người rắn rỏi, làn da sạm nắng. Chiếc áo khoác bạc màu, khóa kéo đã hỏng một bên. Chiếc xe anh chạy cũ đến mức mỗi lần leo đèo là phải dừng lại nghỉ vài phút cho máy nguội.

Hôm nay anh chạy chuyến cuối muộn hơn dự định. Một cuốc xe dài, tiền không nhiều nhưng anh vẫn nhận. Vì với anh, từ chối cuốc xe đồng nghĩa với mất đi bữa tối.

Khi lên đến đoạn quanh co nhất của đèo, anh thấy ánh đèn xe phía trước — không phải ánh đèn pha bình thường, mà là đèn cảnh báo nhấp nháy yếu ớt.

Anh giảm ga.

Một chiếc xe rất lạ, rất thấp, rất bóng — thứ mà anh chỉ từng thấy trên mạng — nằm chỏng chơ bên lề đường.

Và một người phụ nữ đứng cạnh đó.

Anh dừng xe, tắt máy.

“Xe chị hỏng à?” anh hỏi.

Mai giật mình quay lại.

Trong khoảnh khắc ấy, cô vừa mừng vừa sợ.

Mừng vì có người.
Sợ vì… chỉ có một người đàn ông lạ giữa đèo vắng.

“Xe tôi… chết máy,” cô nói, cố giữ giọng bình tĩnh.
“Anh… anh có giúp được không?”

Anh Lâm nhìn chiếc xe, nhìn bảng điều khiển, rồi lắc đầu.

“Xe này hiện đại quá, tôi không rành.”

Mai thở dài, cảm giác tuyệt vọng lại tràn lên.

“Nhưng…” anh nói tiếp,
“tôi có thể giúp chị không ở lại đây một mình.”

Câu nói ấy khiến cô sững lại.

“Ý anh là sao?”

Anh chỉ về phía chiếc xe máy của mình.

“Tối rồi. Đèo vắng. Chị ở đây nguy hiểm. Tôi chở chị xuống chỗ có người, rồi gọi cứu hộ sau.”

Mai nhìn chiếc xe máy cũ kỹ, nhìn đôi dép mòn gót của anh, rồi nhìn chiếc siêu xe của mình.

Cô chưa từng nghĩ sẽ rời bỏ chiếc xe hai mươi tỷ để ngồi sau một anh xe ôm xa lạ.

Nhưng cô cũng chưa từng nghĩ sẽ đứng một mình giữa đèo vắng khi trời tối.

Cô gật đầu.

“Được.”

Ngồi sau xe anh Lâm, Mai nắm chặt tay vịn.

Chiếc xe máy rung lên từng nhịp, leo dốc chậm chạp. Gió tạt vào mặt lạnh buốt. Nhưng kỳ lạ là… cô không còn thấy sợ như lúc đứng một mình.

Anh Lâm chạy rất cẩn thận. Gặp khúc cua gắt, anh giảm ga đến mức gần như bò lên.

“Xin lỗi, xe tôi yếu,” anh nói.

“Không sao,” Mai đáp.
“An toàn là được.”

Họ dừng lại ở một quán nhỏ ven đường — một mái tôn cũ, ánh đèn vàng leo lét. Chủ quán là một người đàn ông trung niên.

Anh Lâm nhờ gọi giúp cứu hộ.

Mai ngồi xuống ghế nhựa, tay vẫn còn run.

“Chị đi một mình à?” anh hỏi.

“Ừ.”

“Không nên,” anh nói thẳng.
“Nhất là đường này.”

Mai cười nhạt.

“Tôi quen tự đi một mình.”

Anh Lâm không hỏi thêm.

Một lúc sau, Mai lên tiếng trước.

“Anh làm xe ôm lâu chưa?”

“Gần mười năm.”

“Không chán sao?”

Anh nghĩ một chút.

“Chán chứ. Nhưng còn chạy được thì chạy.”

Câu trả lời đơn giản, không tô vẽ.

Mai nhìn anh — một người đàn ông chẳng có gì nổi bật, nhưng ánh mắt rất thẳng.

“Anh không tò mò tôi là ai sao?” cô hỏi.

Anh cười.

“Tôi chỉ cần biết chị là người cần giúp.”

Câu nói ấy khiến Mai lặng người.

Khi xe cứu hộ đến, trời đã tối hẳn.

Người của đội cứu hộ nhìn chiếc siêu xe, trầm trồ không giấu được.

“Xe này mà chết máy ở đây thì đúng là xui.”

Mai ký giấy tờ, xử lý nhanh gọn. Trước khi đi, cô quay sang anh Lâm.

“Cảm ơn anh.”

“Không có gì.”

Cô rút ví, lấy ra một xấp tiền.

“Coi như tiền cảm ơn.”

Anh Lâm lắc đầu.

“Không cần.”

Mai sững lại.

“Sao lại không?”

“Tôi giúp chị vì chị cần,” anh nói.
“Không phải vì tiền.”

Cô cất tiền đi, cảm giác xấu hổ lan nhẹ trong lòng.

“Vậy… cho tôi xin số điện thoại của anh.”

Anh đọc số. Cô lưu lại.

Vài ngày sau, Mai tìm anh.

Không phải để trả tiền.

Cô mời anh một buổi cà phê. Cô kể về mình — về những thương vụ, những áp lực, những lần một mình trong căn nhà lớn.

“Đêm đó,” cô nói,
“là lần đầu tiên tôi thấy sợ… dù có rất nhiều tiền.”

Anh Lâm gật đầu.

“Tiền không che được gió đèo.”

Câu nói mộc mạc nhưng trúng đến lạ.

Sau đó, Mai đề nghị anh làm việc cho một dự án mới — một dịch vụ hỗ trợ người gặp sự cố trên đường. Không cần học vấn cao, chỉ cần người biết đặt sự an toàn của người khác lên trước.

“Vì sao là tôi?” anh hỏi.

“Vì anh dừng xe lại,” cô đáp.
“Giữa đèo vắng.”

Anh Lâm không đổi đời trong một đêm.

Nhưng từ ngày đó, anh không còn chỉ là anh xe ôm sống qua ngày. Anh có công việc ổn định hơn, có giá trị rõ ràng hơn.

Còn Mai, mỗi khi nhớ lại chiếc siêu xe chết máy giữa đèo vắng, cô không nhớ cảm giác sợ hãi nữa.

Cô nhớ một chiếc xe máy cũ
một người đàn ông không hỏi cô là ai, chỉ hỏi cô có ổn không.

Và cô hiểu ra một điều:

Giữa đèo vắng của cuộc đời, thứ cứu người không phải là tiền — mà là con người.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2026 News