×
×

Tôi tên Hạnh, 34 tuổi, nhân viên kế toán của một công ty tư nhân

Chồng nói đi công tác nước ngoài 3 ngày nhưng định vị hiển thị anh ở bệ/nh v/iện sả/n, tôi không làm ầm, chỉ âm thầm làm 3 việc khiến cuộc đời anh ta về con số 0…

Tôi tên Hạnh, 34 tuổi, nhân viên kế toán của một công ty tư nhân. Chồng tôi – Tuấn, 38 tuổi, làm trong ngành xây dựng. Chúng tôi kết hôn đã 8 năm, có một cô con gái 6 tuổi. Cuộc sống hôn nhân của tôi vốn yên bình, nếu không muốn nói là nhạt, cho đến ngày tôi phát hiện ra bí mật khiến cả thế giới của mình sụp đổ.

Hôm đó, Tuấn nói sẽ đi công tác ở Singapore 3 ngày để gặp đối tác. Tôi vốn tin tưởng chồng, còn chuẩn bị hành lý, dặn anh ăn uống đầy đủ. Anh ôm tôi, hôn nhẹ lên trán rồi nói:
– Ở nhà nhớ giữ sức khỏe, đừng lo cho anh.

Tôi cười, nghĩ mình thật may mắn vì có người chồng biết quan tâm. Nhưng tối hôm đó, khi dọn dẹp phòng, tôi chợt nhớ anh để quên chiếc iPad ở nhà. Mọi chuyện có lẽ sẽ chẳng có gì nếu tôi không vô tình mở định vị iCloud lên để kiểm tra xem anh đang ở sân bay nào.

Vị trí hiển thị trên bản đồ khiến tôi chết lặng: Bệnh viện Phụ sản Trung ương.

Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi kiểm tra đi kiểm tra lại, nhưng kết quả vẫn vậy. Không có chuyến bay nào, không có khách sạn nào ở Singapore. Chỉ là một chấm xanh lạnh lùng nằm giữa bản đồ Hà Nội, ngay trong khuôn viên bệnh viện sản.

Tôi không làm ầm lên. Sau nhiều năm làm kế toán, tôi hiểu rõ: những việc quan trọng nhất, cần được xử lý bằng lý trí, không phải cảm xúc.

Tôi bình tĩnh, tắt iPad, ngồi xuống bàn và bắt đầu làm ba việc – ba việc đã thay đổi cuộc đời anh ta mãi mãi.

Việc thứ nhất: Âm thầm thu thập bằng chứng.

Tôi bắt đầu ghi lại mọi thứ: thời gian, địa điểm, tin nhắn, ảnh chụp màn hình vị trí định vị. Tôi cũng liên hệ với một người bạn cũ – làm trong bệnh viện – nhờ cô ấy xác nhận xem có người tên Tuấn vào viện mấy ngày qua không.

Tối hôm sau, bạn tôi gửi tin nhắn:

“Có. Anh ta đi cùng một cô gái trẻ, bầu khoảng 6 tháng. Đăng ký khám thai theo họ của anh ta.”

Tôi run tay, nước mắt rơi xuống bàn phím. Tám năm chung sống, bao nhiêu hy sinh, hóa ra anh ta đã phản bội tôi – không chỉ bằng trái tim, mà bằng cả sự tàn nhẫn.

Tôi không đối đầu. Tôi chỉ âm thầm sao chép toàn bộ giấy tờ tài sản, hợp đồng, cổ phần công ty anh đang đứng tên.

Việc thứ hai: Cắt đứt tài chính.

Anh luôn nghĩ tôi chỉ là “cô kế toán hiền lành”, không biết gì ngoài con số. Nhưng anh quên rằng chính tôi là người lập bảng thu – chi cho công ty nhỏ của anh, là người biết rõ từng dòng tiền anh chuyển đi đâu, từ tài khoản nào.

Tôi bắt đầu âm thầm chuyển dần phần vốn góp của mình sang tên mẹ, rồi dùng quyền cổ đông yêu cầu tạm khóa một số tài khoản để “kiểm toán nội bộ”. Mọi việc đều hợp pháp, không có chút sơ hở nào.

Hai ngày sau, tôi thấy anh gọi về:
– Em à, chắc mai anh mới về, bên đối tác có việc gấp.
Tôi mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
– Anh cứ lo công việc, đừng vội.

Đêm ấy, anh vẫn ở bệnh viện sản.

Việc thứ ba: Đưa sự thật ra ánh sáng.

Ba ngày sau, khi anh “từ Singapore về”, tôi nấu cơm như thường lệ. Anh tươi cười bước vào, ôm con, hỏi han như chưa từng có gì xảy ra. Tôi nhìn anh, lòng đã nguội lạnh.

Đợi anh ăn xong, tôi đặt trước mặt anh một tập hồ sơ: hình ảnh, bản sao giấy khám thai, ảnh định vị, và cuối cùng là văn bản chuyển nhượng toàn bộ tài sản mà anh đứng tên bằng vốn công ty.

Anh tái mặt.
– Em… em làm gì thế này?
Tôi bình thản đáp:
– Tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về tôi và con gái. Còn anh… có lẽ nên chuẩn bị ra đi.

Anh bật dậy, gào lên:
– Em không thể làm thế với tôi!
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
– Tôi đã có đủ bằng chứng để nộp đơn ly hôn và tố cáo hành vi gian dối tài sản. Anh có thể mang tiền nuôi con riêng, nhưng không thể dùng mồ hôi nước mắt của tôi để làm điều đó.

Anh sụp xuống ghế, mặt trắng bệch.

Một tháng sau, tôi hoàn tất thủ tục ly hôn. Ngôi nhà, chiếc xe, tài khoản ngân hàng – tất cả đều thuộc về tôi và con. Công ty nhỏ của anh cũng rơi vào khủng hoảng khi tôi rút vốn, nhân viên nghỉ hàng loạt. Còn cô gái kia, theo tin tôi nghe được, đã sinh non, anh ta phải chạy vạy khắp nơi vay tiền, chẳng còn ai tin tưởng.

Còn tôi, tôi không vui mừng, chỉ thấy lòng mình nhẹ bẫng.

Tôi không thắng ai cả. Tôi chỉ chọn không để mình thua thêm lần nữa.

Tối ấy, tôi đưa con ra công viên. Con bé cười rạng rỡ, nắm tay tôi hỏi:
– Mẹ ơi, sao hôm nay mẹ vui thế?
Tôi mỉm cười, nhìn lên bầu trời đang ngả tím:
– Vì từ hôm nay, mẹ và con bắt đầu lại – một cuộc đời không dối trá.

Người ta nói, phụ nữ khi bị phản bội thường làm ầm lên, khóc lóc, đánh ghen. Còn tôi, chỉ chọn im lặng. Vì tôi biết, sự im lặng của một người phụ nữ thông minh có sức hủy diệt khủng khiếp hơn bất kỳ cơn giận dữ nào.

Ba việc tôi làm không phải để trả thù, mà là để nhắc anh ta – và chính tôi – rằng: niềm tin một khi đã mất, thì chẳng tài sản nào mua lại được.

Còn anh ta… đúng như tôi dự đoán, vài tháng sau, công ty phá sản, nợ nần chồng chất. Cuộc đời anh ta thật sự trở về con số 0 – nơi mà, đáng ra, anh đã không bao giờ rơi xuống nếu biết trân trọng người từng âm thầm đứng sau mình.

Còn tôi, tôi chỉ cần một cuộc đời yên bình, bên con gái, không còn những lời nói dối được bọc bằng vỏ bọc “đi công tác nước ngoài”.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News