Về Ra Mắt Gia Đình Nữ Chủ Tịch, Anh Xe Ôm Bất Ngờ Phát Hiện Â/m Mư/u Ki//nh Ho//àng Của Người Mẹ Kế
Anh Hoàng, 32 tuổi, chạy xe ôm công nghệ đã 5 năm. Cuộc đời anh tưởng như sẽ bình bình trôi qua giữa những cuốc xe giờ cao điểm, cho đến ngày anh gặp Lan Anh—một nữ chủ tịch trẻ tuổi của chuỗi phòng khám tư nhân nổi tiếng.
Họ quen nhau vì một cuốc xe đêm trời mưa. Cô bước lên xe trong bộ váy công sở ướt sũng, giọng mệt mỏi:
“Anh có thể chở tôi về khu Sunrise Riverside không? Làm ơn đi nhanh giúp tôi.”
Hoàng không biết vì sao mình lại ấn “nhận chuyến” nhanh như phản xạ. Anh chỉ biết rằng, khi cô ngồi sau lưng, tay giữ chặt áo mưa của anh, anh thấy tim mình đánh một nhịp bất thường.
Họ chẳng phải kiểu “đôi đũa lệch” xa lạ trên đời. Một người nghèo, một người giàu. Một người giản dị, một người kiêu kỳ. Nhưng bằng cách nào đó, họ hợp nhau đến khó tin.
Hoàng thật thà, hiền lành. Lan Anh thông minh nhưng cô đơn trong chính căn nhà giàu có của mình.
Tình yêu đến nhẹ nhàng như hơi gió. Chỉ trong 6 tháng, Lan Anh bất ngờ nói:
“Hoàng… cuối tuần này anh về ra mắt gia đình em nhé.”
Hoàng chết lặng.
Anh biết Lan Anh giàu thật, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bước chân vào gia đình ấy. Anh sợ mình bị khinh, bị mỉa mai, bị xem như kẻ ăn bám.
Nhưng Lan Anh nắm tay anh, ánh mắt chắc chắn:
“Em chọn anh. Còn việc còn lại, em sẽ giải quyết.”
Hoàng hít một hơi thật sâu.
“Được. Anh sẽ về.”
Phần 1: Biệt thự nguy nga và cảm giác rờn rợn
Chiều chủ nhật, Hoàng mặc chiếc áo sơ mi trắng là phẳng nhất, quần đen đơn giản. Anh chạy xe đến khu biệt thự sang trọng—nơi gia đình Lan Anh sống. Cánh cổng cao gần ba mét tự động mở ra, để lộ tòa nhà lớn như dinh thự.
Nhưng lạ thay—
Ngay khi anh bước vào, sống lưng anh lạnh buốt.
Không phải vì sang trọng.
Mà vì… sự im lặng.
Một căn nhà lớn thế này mà không có lấy một tiếng cười, tiếng nói. Chỉ có tiếng gió lùa và tiếng giày người giúp việc bước nhẹ trên nền đá.
Người đầu tiên anh gặp là bà Thu, mẹ kế của Lan Anh.
Bà ta khoảng ngoài 50, sắc sảo, tóc búi cao, môi mỏng.
Đôi mắt bà nhìn Hoàng như soi thấu gan ruột.
“Cháu là… người yêu của Lan Anh?”
Giọng bà kéo dài, lạnh như đang thử nghiệm.

Hoàng lễ phép cúi đầu.
“Dạ, con chào cô.”
Bà Thu mỉm cười… nụ cười khiến Hoàng sợ hơn là yên tâm.
“Vào nhà đi. Lan Anh đang nói chuyện với bố nó. Chắc còn lâu đấy.”
Câu nói có gì đó mập mờ. Nhưng Hoàng không dám hỏi.
Bà Thu đưa anh vào phòng khách rộng thênh thang. Người giúp việc bưng trà, nhưng lạ thay, vừa đặt xuống bàn, bà Thu đã cất giọng:
“Không cần. Để đó đi.”
Người giúp việc thoáng cau mày nhưng vẫn tuân lệnh.
Hoàng bắt đầu thấy bất thường. Anh ngồi xuống ghế, nhìn xung quanh:
Không ảnh gia đình.
Không đồ trang trí cá nhân.
Không cảm giác có người sống ở đây.
Tất cả sạch sẽ… quá mức sạch sẽ.
Như một nơi được dọn dẹp kỹ để che giấu điều gì đó.
Phần 2: Căn phòng đóng kín và điều cấm kỵ
Trong lúc chờ Lan Anh, Hoàng đứng dậy đi rửa tay. Nhà vệ sinh ở cuối hành lang tầng trệt. Nhưng đi dọc hành lang, anh thấy một cánh cửa gỗ màu đỏ sậm—màu khác hoàn toàn so với những cửa còn lại.
Trên đó có khóa.
Biển gỗ nhỏ ghi:
“CẤM VÀO.”
Hoàng hơi tò mò, ghé tai vào.
Lạnh. Im. Không tiếng động.
Nhưng — có mùi gì đó.
Thoang thoảng… như mùi thuốc khử trùng bệnh viện.
Anh rùng mình.
Cánh cửa này… không hợp lý. Không hợp với không gian sang trọng của căn nhà này.
Ngay khi Hoàng đang nhìn chằm chằm, một giọng sắc bén vang lên phía sau:
“Cháu đang làm gì vậy?”
Hoàng giật bắn người.
Bà Thu đứng cách anh chỉ vài bước, mắt nheo lại.
“Dạ… con tìm nhà vệ sinh.”
“Không phải hướng đó.”
“À… dạ…”
Bà Thu bước đến, khẽ vuốt tay lên ổ khóa… như để chắc rằng nó vẫn còn khóa chặt.
“Cánh cửa này, cháu không được đến gần. Là chỗ đặt máy phát điện cũ, nguy hiểm.”
Giọng bà ta quá nhanh, quá chuẩn, như lời nói dối đã được tập từ trước.
Hoàng cúi đầu xin lỗi, nhưng trong lòng dấy lên sự nghi ngờ khó hiểu.
Phần 3: Người giúp việc run rẩy
Trở lại phòng khách, Hoàng lại thấy người giúp việc ban nãy. Khi bà Thu đi khỏi, cô lén đặt tách trà xuống và thì thầm thật nhanh:
“Anh đừng uống.”
Hoàng chớp mắt.
“Sao vậy?”
Người giúp việc run, mắt lấm lét nhìn quanh:
“Anh là người tốt… Đừng uống… Đừng ngủ… Ở đây nguy hiểm lắm…”
Ngay lập tức, cô cứng người lại, như nhận ra mình vừa phạm sai lầm.
Hoàng chưa kịp hỏi thêm thì bà Thu xuất hiện phía sau cô, giọng lạnh tanh:
“Cô lại nhiều chuyện rồi đấy.”
Người giúp việc sợ hãi cúi đầu, rút khỏi phòng.
Bà Thu ngồi xuống đối diện Hoàng, cười nhạt.
“Giúp việc mới nên quê mùa. Cháu đừng để ý.”
Hoàng gượng gạo mỉm cười, nhưng bàn tay anh siết chặt đến đổ mồ hôi.
Có chuyện gì đó không ổn.
Rất không ổn.
Phần 4: Bí mật về người mẹ ruột
Lan Anh cuối cùng cũng xuất hiện, gương mặt rạng rỡ vì tìm thấy Hoàng, nhưng ánh mắt lại phảng phất u buồn.
“Anh chờ lâu chưa?”
“Không sao. Nhưng… em ổn chứ?”
Hoàng hỏi nhỏ, vì thấy mắt cô hơi sưng.
Lan Anh lắc đầu.
“Không sao đâu. Em quen rồi.”
Câu nói này khiến tim Hoàng đau thắt.
Bữa ăn bắt đầu. Ba người ngồi ở bàn ăn dài gần 5 mét, thừa thãi đến mức lạnh lẽo.
Bố Lan Anh—ông Tùng—ít nói, vẻ mặt phờ phạc. Ngược lại, bà Thu lại nói nhiều, nói hay, liên tục chê bai:
“Hoàng chạy xe ôm à? Thu nhập chắc chỉ đủ sống?”
“Gia đình cháu… có truyền thống gì không? Hay là dân lao động bình thường?”
“Cháu có nghĩ mình đủ tầm với Lan Anh không?”
Lan Anh tức giận, định phản bác nhưng Hoàng nắm tay cô dưới bàn, khẽ lắc đầu.
Anh có thể chịu được.
Không sao cả.
Nhưng anh không hiểu vì sao bố Lan Anh im lặng đến kỳ lạ.
Như thể ông đang… sợ ai đó.
Sau bữa ăn, Lan Anh dắt Hoàng lên sân thượng để nói chuyện.
Cô đứng cạnh lan can, gió thổi tóc bay nhẹ.
“Anh à… mẹ ruột em… mất mấy năm trước. Em không biết chuyện gì xảy ra. Họ bảo là đột quỵ. Em về nước thì mọi thứ đã xong.”
Hoàng ngạc nhiên.
“Sao em chưa từng kể?”
“Vì…” Lan Anh nuốt nghẹn, “…em nghi có điều gì đó không đúng. Nhưng không ai nói, không ai cho em biết gì.”
Trong khoảnh khắc ấy, Hoàng hiểu:
Cô gái mạnh mẽ này đã sống trong một căn nhà đầy bí mật… đầy bóng tối.
Phần 5: Sự thật sau cánh cửa khóa
Đêm hôm đó, khi Lan Anh bị gọi vào phòng làm việc với bố, Hoàng đứng ở tầng trệt chờ… nhưng lòng anh không yên.
Anh quyết định đi dọc hành lang.
Đến đúng cánh cửa khóa ban nãy.
Lần này, anh áp tai lại.
Cộc… cộc…
Một tiếng gõ rất nhẹ vang lên từ trong phòng.
Hoàng tái mặt.
Có người… trong đó?
Anh siết tay nắm cửa.
Khóa, nhưng lỏng hơn lúc trước.
Tiếng gõ lại vang lên.
Rồi tiếng rên nhỏ—yếu ớt như ai đó không còn sức.
Hoàng run tay thử xoay khóa…
Và bất ngờ—nó bật mở.
Cánh cửa hé ra.
Mùi thuốc nồng nặc tràn ra ngoài.
Bên trong…
Một căn phòng tối.
Một chiếc giường bệnh.
Một người phụ nữ tóc dài, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, tay chân bị buộc cố định bằng dây an toàn y tế.
Hoàng hoảng hốt:
“Chị… chị là ai?!”
Người phụ nữ cố mở mắt, môi run run:
“…Cứu tôi… xin… cứu tôi…”
Hoàng bật đèn nhỏ trong phòng lên.
Và anh chết lặng.
Đó là mẹ ruột của Lan Anh.
Bà còn sống.
Không phải đã mất.
Nhưng bị nhốt.
Như một tù nhân.
Phần 6: Bị phát hiện
“Hoàng!”
Giọng bà Thu vang lên đầy độc địa phía sau.
Hoàng quay phắt lại.
Bà ta đứng đó, mắt trợn lên như loài thú săn mồi, trên tay cầm ống tiêm nhỏ ánh kim.
“Cháu không nên vào đây.”
Hoàng lùi lại che chắn cho người phụ nữ yếu ớt kia.
“Cô… cô đang làm gì mẹ của Lan Anh?!”
“Chuyện của người lớn,” bà Thu nhếch môi. “Không liên quan đến cháu.”
“Bà giam giữ bà ấy?!”
“Không phải giam.” Bà Thu nhún vai. “Chỉ là… giữ lại để không cản trở con đường của tôi.”
Giọng bà ta lạnh đến tàn nhẫn.
“Bà muốn chiếm gia tài? Quyền kiểm soát tập đoàn?”
Hoàng nghiến răng.
Bà Thu cười.
“Thông minh đấy. Nhưng hiểu hơi chậm.”
Rồi bà bước đến gần, tay cầm ống tiêm.
“Tiếc là cháu biết quá nhiều.”
Hoàng lùi vào phòng, tim đập như muốn vỡ tung.
Nhưng đúng lúc bà Thu lao đến—
Một tiếng hét vang lên:
“DỪNG LẠI!”
Lan Anh và ông Tùng xuất hiện ở cửa. Lan Anh thấy mẹ ruột mình trên giường, dây buộc khắp nơi, liền gào lên:
“MẸ ƠI!!!”
Cô lao đến quỳ bên giường, ôm lấy bàn tay lạnh ngắt của mẹ.
“Hoàng… anh tìm thấy mẹ em…”
Cô bật khóc, run bần bật.
Ông Tùng thì ngã khuỵu xuống sàn, gương mặt tuyệt vọng:
“Anh xin lỗi… anh không bảo vệ được em…”
Bà Thu cầm ống tiêm, cười khinh bỉ.
“Giờ thì mọi người biết rồi đấy. Nhưng muộn rồi.”
Hoàng lao lên, ôm chặt lấy tay bà Thu trong khoảnh khắc bà định đâm ống tiêm vào Lan Anh.
Hai người giằng co.
Ống tiêm rơi xuống.
Lan Anh hét lên.
Ông Tùng gọi bảo vệ.
Chỉ trong vài phút, mọi chuyện kết thúc.
Bà Thu bị khống chế.
Ống tiêm được tìm thấy có chứa thuốc an thần liều cao.
Người mẹ ruột được đưa vào bệnh viện ngay trong đêm.
Phần 7: Ánh sáng trở lại
Một tuần sau, mẹ của Lan Anh tỉnh lại. Bà yếu, nhưng tỉnh táo. Khi thấy con gái, bà bật khóc.
Lan Anh ôm mẹ, nghẹn ngào:
“Mẹ ơi… con xin lỗi vì con không biết…”
Hoàng đứng lặng lẽ phía sau, lòng nhẹ nhõm kỳ lạ.
Gia đình Lan Anh sau nhiều năm chìm trong bóng tối, cuối cùng đã tìm lại sự thật.
Lan Anh quay sang Hoàng, mắt đỏ hoe nhưng nụ cười rạng rỡ.
“Nếu không có anh… có lẽ em mãi mãi không biết mẹ vẫn còn sống.”
Hoàng gãi đầu, hơi ngượng:
“Anh chỉ… làm điều cần làm thôi.”
Bố Lan Anh bước đến, đặt tay lên vai Hoàng.
“Con đã cứu cả gia đình bác. Nếu con không chê… bác muốn chào đón con như người trong nhà.”
Hoàng bối rối, không biết nói gì.
Lan Anh khẽ nắm tay anh, siết nhẹ.
Trong giây phút ấy, Hoàng biết mình không còn là chàng xe ôm rụt rè nữa.
Anh đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời cô chủ tịch ấy.
Và hơn hết—
Anh đã cứu một gia đình khỏi âm mưu kinh hoàng ẩn sau vẻ giàu sang tráng lệ.