Thấy Vợ Chỉ Ở Nhà Nội Trợ Nên Tôi Chủ Động C//ắt Tiền Tết Cho Nhà Ngoại, Biếu Nhà Nội 20 Triệu – Ai Ngờ Vừa Tới Sân Nhà Ngoại, Tôi S/ững S/ờ Khi Thấy…
Tôi tên Minh, 34 tuổi, nhân viên kinh doanh của một công ty vật liệu xây dựng. Vợ tôi – Hằng – nhỏ hơn tôi hai tuổi, là một người phụ nữ dịu dàng, hiền lành và chu đáo. Cô ấy ở nhà chăm con và quán xuyến việc gia đình từ sau khi sinh bé thứ hai.
Thời điểm gần Tết, tôi bận công việc đến mức chẳng còn thời gian thở. Vợ thì lo dọn nhà, mua sắm, chuẩn bị đồ ăn, quần áo cho con… Năm nào cũng vậy, cứ đến Tết là tôi phải lo chuyện biếu nhà nội – vì bố mẹ tôi rất coi trọng hình thức.
Mọi năm, vợ chồng tôi chia đều mỗi bên 10 triệu. Nhưng năm nay, tôi nghĩ khác. Tôi nghĩ một cách ích kỷ nhưng lại cho rằng đó là hợp lý:
“Vợ chỉ ở nhà nội trợ, không làm ra tiền. Tết nhất mình đi biếu là tự mình phải lo. Thôi, ưu tiên nhà nội 20 triệu, nhà ngoại thì cắt còn 2 triệu tượng trưng là được.”
Tôi nghĩ đơn giản: tiền là do mình làm ra, nhà ngoại chắc cũng không nặng nề gì. Mẹ vợ tôi trước giờ rất thương con gái, sẽ chẳng bao giờ trách.
Tôi quyết định mà không nói với vợ. Để tránh cô ấy buồn, tôi bảo:
– Năm nay tiền nong hơi túng, em đưa mẹ 2 triệu thôi nhé, cho có lệ. Nội thì để anh lo phần chính.
Vợ im lặng một lúc lâu. Cô ấy chỉ nói:
– Vâng… tuỳ anh.
Giọng cô ấy nhỏ như bị hụt hơi. Nhưng tôi nghĩ: “Phụ nữ mà, hơi tủi chút thôi.”
Rồi tôi đi làm, quên luôn việc đó.
Cho đến ngày 28 Tết, vợ bảo:
– Anh chở mẹ con em về ngoại trước nhé. Anh giao hàng xong rồi qua sau.
Tôi đồng ý. Trong đầu tôi hình dung cảnh mẹ vợ đón cả nhà, nấu nướng rộn ràng. Tôi nghĩ 2 triệu đâu có vấn đề gì.
Nhưng tất cả chỉ đúng… cho đến khi tôi vừa bước chân vào sân nhà ngoại.
Và tôi đứng chết lặng tại chỗ.

1. Nhà ngoại trống trơn – mẹ vợ ngồi một mình trong bóng tối
Sân nhà ngoại không có một bóng người. Không có tiếng cười nói. Không có mâm cỗ, không có bếp đỏ lửa.
Chỉ có mẹ vợ tôi… ngồi trước hiên, tay cầm cặp kính, mắt đỏ hoe.
Tôi bối rối:
– Mẹ… ủa, sao không thấy ai hết vậy mẹ? Vợ con đâu?
Mẹ nhìn tôi. Ánh mắt bà khiến tôi lạnh sống lưng.
– Con Hằng đang trong phòng. Từ hồi sáng giờ, nó khóc hoài.
Tôi nghẹn lại.
Tôi bước vào nhà, thấy hai đứa con tôi đang chơi với đồ cũ, không phải là đồ mới vợ tôi định mua. Chiếc tivi cũ thì chập chờn. Bàn thờ tổ tiên chưa bày biện gì ngoài mấy nải chuối xanh.
Không khí trong nhà… nghèo đến mức khiến tôi thấy khó thở.
Tôi gõ cửa phòng. Hằng không đáp. Tôi mở nhẹ.
Vợ tôi ngồi thu mình ở góc giường, mắt sưng đỏ.
Tôi hoảng:
– Em sao thế?
Cô ấy không nhìn tôi. Chỉ lẩm bẩm:
– Anh giấu em làm gì… anh nghĩ nhà em không cần Tết sao…?
Tôi đứng như trời giáng. Tôi tưởng chuyện nhỏ, ai ngờ…
– Mẹ bán vàng cưới của em để chuẩn bị Tết – Hằng nói, giọng đứt đoạn – Nhưng mẹ dấu em, sợ em lo. Hôm nay em phát hiện… thì mẹ mới nói thật.
Cổ tôi nghẹn cứng.
Tôi quay ra ngoài, nhìn sâu vào gian bếp. Đúng thật – không có thứ gì mới. Chỉ có chút gạo, ít mứt Tết rẻ tiền và hộp bánh được mở sẵn – chắc là quà của hàng xóm.
Mẹ vợ thở dài:
– Nhà mình khó khăn, con về làm dâu nhà ta, mẹ không muốn con thiếu thốn. Mẹ tính giữ bộ vàng cưới của con Hằng để phòng khi vợ chồng tụi con cần. Nhưng năm nay mẹ bí quá… mẹ mới dám mang ra bán.
Bà cười gượng:
– Mẹ nghĩ Tết này tụi con cũng cho chút tiền để sắm sửa… ai ngờ…
Tôi cứng họng.
Và đúng lúc ấy, tôi thấy một thứ khiến tim mình rơi xuống tận đáy.
Trong giỏ rác, nằm lẫn với giấy vụn… là phong bì 2 triệu Hằng đưa cho mẹ.
Tiền vẫn còn nguyên.
Mẹ vợ bảo:
– Mẹ không nỡ lấy. Lấy làm sao được khi biết con mình… bị cắt phần?
Tôi cúi gằm mặt.
Không nói được một lời.
2. Những điều mà tôi không hề biết về “người vợ chỉ ở nhà nội trợ”
Tôi ngồi xuống, nhìn Hằng đang cố gạt nước mắt.
Tôi chợt nhận ra… tôi chưa từng hiểu vợ mình.
Cô ấy không làm ra tiền – nhưng cô ấy đã hi sinh cả thanh xuân để chăm cha mẹ tôi, lo cho nhà tôi. Mọi dịp Tết, cô ấy luôn gắng hết sức để hai bên gia đình được vui vẻ dù tôi chẳng mấy khi hỏi ý cô.
Tôi nghĩ việc cắt tiền biếu ngoại là bình thường.
Nhưng tôi không biết năm nay…
Mẹ vợ mới phẫu thuật xong.
Tiền thuốc men vẫn chưa trả đủ.
Căn nhà định sửa để tránh dột… vẫn để y nguyên vì thiếu tiền.
Hai đứa em của Hằng về quê làm mùa, cũng đang thiếu vốn.
Và hơn hết…
Cô ấy muốn Tết này thật đủ đầy để mẹ bớt tủi thân sau vài năm sức khỏe xuống dốc.
Tôi đã tước mất niềm vui đó.
Chỉ vì tôi nghĩ mình làm ra tiền nên có quyền quyết định.
Nhìn vợ khóc mà tim tôi như bị bóp nghẹt.
3. Hóa ra sự tổn thương bắt đầu từ điều tôi tưởng nhỏ nhất
Hằng nói nhỏ:
– Em không cần anh cho nhà ngoại nhiều tiền. Nhưng anh không nên cắt giảm kiểu đó. Em thấy mình… không được tôn trọng.
Tôi nín thở.
– Em ở nhà… lo con, lo nhà, lo cả bố mẹ anh. Anh nói “chỉ nội trợ”, nghe đau lắm. Anh biết em đã tiết kiệm từng đồng như thế nào không? Để Tết không phải xin tiền anh quá nhiều…
Tôi run người.
Có lẽ đây là lần đầu tiên vợ nói hết lòng mình.
Và cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra… sự vô tâm có thể sắc như dao, cứa sâu đến mức người kia phải im lặng chịu đựng chứ không dám phản kháng.
Tôi thấy mình đúng là kẻ tệ bạc.
4. Cú sốc cuối cùng – và lý do khiến tôi quỳ xuống
Tôi đứng lên, đi ra sân để hít thở.
Và tôi sững người khi thấy mẹ vợ đang lúi húi dọn lại mấy chậu hoa cúc đã tàn nửa, lá vàng rụng đầy.
Tôi hỏi:
– Mẹ… sao mua hoa tàn vậy?
Mẹ cười buồn:
– Loại này rẻ nhất chợ rồi con. Mẹ mua về chăm lại để có chút màu sắc cho mấy đứa nhỏ vui…
Tôi nghẹn lại.
Nhà ngoại còn khó hơn tôi tưởng.
Tôi quay sang hỏi nhẹ:
– Hồi nãy… con thấy mẹ để chiếc hộp gỗ trên bàn thờ. Trong đó là gì vậy mẹ?
Mẹ vợ im lặng, rồi mở nắp hộp.
Trong đó là cuốn sổ tiết kiệm.
Tôi nhìn kỹ – sổ đứng tên Hằng.
Số tiền: 85 triệu.
Tôi trố mắt:
– Tiền này…?
Mẹ khẽ nói:
– Tiền nó dành dụm mấy năm trời. Mỗi tháng Hằng trích tiền chợ tiết kiệm được vài trăm, có khi cả triệu… để sau này lỡ gia đình con có việc gì còn có mà xoay sở. Nó nói: “Tiền anh Minh đi làm còn phải lo nhiều thứ, con muốn đỡ gánh nặng cho ảnh.”
– Nó chưa từng đụng đến dù chỉ một đồng.
Tôi đứng đó, tim co thắt như bị ai bóp mạnh.
Tôi – người chồng tưởng mình hiểu vợ hơn ai hết – lại không biết cô ấy đã vì tôi làm nhiều đến vậy.
Còn tôi thì sao?
Tôi cắt mất 8 triệu Tết của nhà ngoại… để biếu nhà nội 20 triệu chỉ vì sĩ diện.
Trong khi vợ tôi âm thầm tiết kiệm từng đồng cho gia đình chồng.
Không gì tệ hại bằng cảm giác nhận ra mình chưa bao giờ xứng đáng với những hy sinh đó.
Tôi quỳ xuống, hai tay run rẩy:
– Con sai rồi mẹ…
– Cho con xin lỗi mẹ… và cả Hằng…
Tôi không cầm được nước mắt.
Mẹ vợ chỉ thở dài, đặt tay lên vai tôi:
– Con biết sai là được rồi. Nhưng nhớ… đừng để con gái mẹ phải buồn thêm nữa.
5. Tôi đã sửa sai – và sự thật khiến vợ tôi khóc đến run người
Hôm ấy, ngay lập tức, tôi lái xe về ngân hàng.
Rút toàn bộ tiền thưởng Tết và tiền tiết kiệm trong năm: tổng cộng 45 triệu.
Tôi mua đủ đồ ăn Tết, hoa tươi, trái cây, bánh kẹo.
Tôi sửa lại cửa rơi bản lề, thay bóng đèn mới, lau lại bàn thờ tổ tiên.
Tôi mang cả bộ đồ chơi mới cho hai con.
Khi hoàn tất, tôi đưa phong bì cho mẹ vợ:
– Con gửi mẹ 20 triệu. Năm nay con biếu mẹ ít… năm sau con sẽ biếu nhiều hơn.
– Con muốn nhà mình Tết này phải vui như đúng nghĩa.
Mẹ vợ run tay.
Hằng nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng.
Tôi bước tới, nắm tay cô ấy, thở thật sâu:
– Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Anh sẽ không bao giờ coi nhẹ gia đình em nữa.
– Và… anh biết mình đã vô tâm với em… rất nhiều.
Vợ tôi bật khóc như mưa.
Cô ấy ôm lấy tôi, lưng run nhẹ:
– Em chỉ cần… anh hiểu cho em…
Lần đầu tiên sau nhiều năm cưới, tôi thấy ánh mắt vợ mình lung linh đến vậy.
Ánh mắt của người phụ nữ cả đời chỉ muốn giữ hòa khí, nhưng lại bị thương bởi sự vô tâm của chồng.
6. Cái Tết năm đó – và bài học tôi nhớ suốt đời
Chiều hôm đó, nhà ngoại rộn ràng như chưa từng có nỗi buồn.
Mẹ vợ cười tươi, rửa nồi, nấu nướng.
Hai đứa nhỏ chạy quanh sân.
Vợ tôi vừa dọn trái cây vừa thỉnh thoảng liếc sang tôi, nụ cười hiền đến lạ.
Còn tôi…
Tôi hiểu một điều mà trước giờ mình chưa từng hiểu:
Không phải người ở nhà nội trợ là không có giá trị.
Họ là người giữ cả mái ấm đứng vững.
Và gia đình vợ – nơi sinh ra một người phụ nữ tử tế như Hằng – xứng đáng được tôi tôn trọng bằng tất cả lòng biết ơn.
Tết năm đó là Tết đầu tiên tôi thấy mình… thực sự trưởng thành.
Và cũng là Tết đầu tiên tôi biết rằng:
Không có sự hi sinh nào là nhỏ – chỉ có người đàn ông vô tâm không nhìn thấy.