×
×

Công lý không phải lúc nào cũng nằm ở tiền bạc hay sự thắng thua pháp lý. Đôi khi, công lý nằm ở sự thật và sự tha thứ….

Mẹ chồng tôi không hề liên lạc với chồng tôi suốt 7 năm vì anh ấy cưới tôi thay vì người bà chọn. Bà xông vào đám tang của anh ấy và nói rằng tôi không có quyền để tang, và yêu cầu chúng tôi giải quyết xong chuyện tài chính của anh ấy trước khi tiến hành tang lễ. Nhưng khi tôi đưa cho bà ấy…

Đám tang của Minh diễn ra vào một ngày mưa phùn ảm đạm của Hà Nội. Tiếng nhạc hiếu réo rắt bên tai như những nhát dao khứa vào lòng tôi. Bảy năm hôn nhân, bảy năm chúng tôi cùng nhau xây dựng tổ ấm từ hai bàn tay trắng, vậy mà anh lại ra đi đột ngột sau một tai nạn giao thông thảm khốc, để lại tôi cùng đứa con gái năm tuổi ngơ ngác trước linh cữu.

Suốt bảy năm ấy, bà Hiền – mẹ chồng tôi – chưa từng một lần bước chân đến căn nhà này. Bà đã tuyên bố từ mặt Minh ngay trong ngày cưới vì anh kiên quyết lấy tôi, một cô gái mồ côi nghèo khó, thay vì cưới con gái của người bạn thân giàu có mà bà đã nhắm sẵn.

Thế nhưng, ngay khi linh cữu của Minh vừa được đưa vào nhà tang lễ, một chiếc xe đen sang trọng đỗ xịch trước cửa. Bà Hiền bước xuống, không mặc đồ tang, khuôn mặt trang điểm đậm che đi những nếp nhăn của tuổi tác nhưng lại toát lên vẻ sắc lạnh ghê người.

Chương 1: Sự Xuất Hiện Tàn Nhẫn

Bà xông thẳng vào sảnh tang lễ, gạt phăng vòng hoa trắng tôi vừa đặt.

“Dừng lại!” Bà hét lên, giọng nói khàn đặc nhưng uy quyền. “Cái đám tang này chưa thể tiến hành được.”

Cả khán phòng lặng ngắt. Những người bạn thân của Minh và đồng nghiệp đứng hình. Tôi nén nỗi đau, đứng dậy nhìn bà: “Mẹ… Minh là con trai mẹ. Anh ấy vừa nằm xuống, xin mẹ để anh ấy được yên nghỉ.”

“Con trai?” Bà Hiền cười nhạt, một nụ cười cay nghiệt. “Nó đã từ mặt tôi từ bảy năm trước để đi theo hạng đàn bà như cô. Cô không có quyền đứng ở đây với tư cách là vợ, và càng không có quyền để tang nó. Cô tưởng tôi không biết sao? Cô lấy nó chỉ vì cái gia tài tiềm năng của nhà này thôi.”

Bà tiến sát lại gần tôi, hạ thấp giọng nhưng đủ để những người xung quanh nghe thấy: “Trước khi tiến hành tang lễ, chúng ta cần giải quyết xong chuyện tài chính của Minh. Toàn bộ tiền bảo hiểm, cổ phần công ty và căn hộ này… vốn dĩ chúng đều từ nền tảng giáo dục của nhà họ Trần mà ra. Cô phải ký vào văn bản từ bỏ quyền thừa kế này ngay lập tức, nếu không, tôi sẽ dùng quan hệ để đình chỉ lễ an táng.”

Tôi bàng hoàng. Chồng tôi vừa nằm xuống, xác còn chưa lạnh, mà người mẹ đẻ của anh lại chỉ quan tâm đến những con số và những mảnh giấy vô tri.

Chương 2: Những Góc Khuất Của Bảy Năm

Nam, người bạn thân nhất của Minh, định xông lên can ngăn nhưng tôi giữ tay anh lại. Tôi nhìn bà Hiền, người đàn bà đã từ bỏ con trai mình vì lòng kiêu hãnh, giờ đây lại muốn tước đoạt nốt chút hơi ấm cuối cùng của anh.

“Mẹ muốn giải quyết tài chính sao?” Tôi hỏi, giọng run rẩy nhưng kiên định.

“Đúng vậy. Đừng đóng kịch nữa. Cô đã bòn rút của nó đủ rồi.” Bà Hiền lấy từ trong túi xách ra một xấp tài liệu do luật sư chuẩn bị sẵn.

Tôi chậm rãi mở ngăn kéo nhỏ dưới bàn thờ Minh, lấy ra một chiếc phong bì cũ kỹ, sờn góc – thứ mà Minh đã dặn tôi chỉ được mở ra khi anh không còn trên đời này nữa, hoặc khi bà Hiền tìm đến.

“Mẹ à, Minh chưa bao giờ kể với mẹ về công việc của anh ấy trong suốt bảy năm qua đúng không?” Tôi đưa phong bì cho bà. “Mẹ luôn nghĩ anh ấy giàu có nhờ tài năng bẩm sinh mà gia đình mẹ vun đắp. Nhưng mẹ sai rồi. Minh đã phải làm việc đến mức kiệt sức để trả nợ cho… chính mẹ.”

Chương 3: Cú Twist Bàng Hoàng

Mặt bà Hiền biến sắc khi vừa mở tờ giấy đầu tiên trong phong bì. Đó không phải là bằng chứng tài sản, mà là hợp đồng thế chấp tài sản đứng tên bà Hiền cách đây sáu năm.

Hóa ra, công ty gia đình của bà Hiền đã đứng trước bờ vực phá sản ngay sau khi Minh rời đi. Để giữ lại cái danh tiếng hào nhoáng và căn biệt thự mà bà đang ở, Minh đã bí mật ký một thỏa thuận vay vốn khổng lồ bằng chính uy tín và cổ phần cá nhân của anh ở công ty mới. Suốt sáu năm qua, mỗi đồng tiền Minh kiếm được, thay vì mua sắm cho vợ con, anh đã dùng 80% thu nhập để trả nợ lãi và nợ gốc cho sai lầm kinh doanh của mẹ mình – người mẹ đã từ mặt anh.

Bà Hiền run rẩy lật đến tờ giấy thứ hai. Đó là một bản sao kê chuyển khoản đều đặn hàng tháng vào một tài khoản bí mật mà bà vẫn dùng để duy trì cuộc sống xa hoa. Bà luôn nghĩ đó là lợi nhuận còn sót lại của công ty cũ, nhưng thực tế, đó là mồ hôi và nước mắt của Minh.

Và tờ giấy cuối cùng… là một Bản Di Chúc Ngược.

Trong đó, Minh viết: “Gửi mẹ, người đã cho con cuộc đời nhưng lại không thể cho con tình yêu thương trọn vẹn. Nếu mẹ đang đọc bức thư này, nghĩa là con không còn khả năng bảo vệ mẹ nữa. Con đã trả sạch nợ cho gia đình. Căn hộ con đang ở là tài sản duy nhất của vợ con và bé Chíp. Nếu mẹ muốn lấy tiền, xin hãy lấy nốt số tiền bảo hiểm nhân thọ này của con. Nhưng đổi lại, xin mẹ một lần thôi, hãy gọi vợ con là ‘Con dâu’ và ôm lấy bé Chíp. Đó là tất cả những gì con cần ở mẹ.”

Chương 4: Cao Trào Cực Mạnh

Bà Hiền khuỵu xuống ngay trước linh cữu. Xấp giấy tờ luật sư mang đến để tước đoạt tài sản của tôi rơi vãi trên sàn nhà, vô nghĩa và rẻ rúng.

“Nó… nó trả nợ cho tôi sao? Tại sao nó không nói?” Bà lẩm bẩm, nước mắt bắt đầu tuôn rơi, nhòe đi lớp phấn son đắt tiền.

Tôi bước lại gần, không còn oán hận, chỉ còn sự xót xa cho chồng mình: “Vì anh ấy biết mẹ kiêu ngạo. Anh ấy không muốn mẹ cảm thấy mắc nợ đứa con mà mẹ đã ruồng rẫy. Anh ấy muốn mẹ tin rằng mẹ vẫn là người phụ nữ thành đạt và mạnh mẽ.”

Lúc này, bé Chíp – con gái tôi – từ bên trong bước ra, tay cầm một con gấu bông nhỏ mà Minh mua cho trước khi mất. Nó nhìn bà Hiền, rồi nhìn tôi, ngây ngô hỏi: “Mẹ ơi, bà này là ai mà khóc giống con lúc nhớ bố thế?”

Bà Hiền ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của bé Chíp – đôi mắt giống hệt Minh ngày nhỏ. Sự cứng rắn cuối cùng trong người đàn bà ấy sụp đổ hoàn toàn. Bà lao đến ôm chầm lấy bé Chíp, tiếng khóc nức nở vang động cả nhà tang lễ.

Bà không còn đòi giải quyết tài chính. Bà không còn đòi đuổi tôi đi. Bà đang đối diện với cái giá của bảy năm thù hận: sự thật là bà đã giết chết đứa con trai mình bằng sự lạnh lùng, trong khi nó dùng cả mạng sống để bảo vệ vinh quang ảo huyền của bà.

Chương 5: Hồi Kết

Tang lễ vẫn tiếp tục, nhưng lần này, bà Hiền là người đứng ở hàng đầu cùng tôi. Bà mặc chiếc áo tang trắng, đôi bàn tay gầy guộc nắm chặt tay tôi như một lời tạ lỗi không thành lời.

Mấy ngày sau, bà Hiền chuyển toàn bộ căn biệt thự bà đang ở sang tên cho bé Chíp và tôi. Bà dọn về một căn hộ nhỏ gần nhà chúng tôi, dành phần đời còn lại để chăm sóc cháu nội.

Bản di chúc của Minh không mang lại cho tôi sự giàu sang, nhưng nó đã làm được một điều kỳ diệu hơn thế: Nó phá vỡ lớp băng trong tim người mẹ và mang lại cho con gái tôi một người bà.

Công lý không phải lúc nào cũng nằm ở tiền bạc hay sự thắng thua pháp lý. Đôi khi, công lý nằm ở sự thật và sự tha thứ. Minh đã ra đi, nhưng tình yêu thầm lặng và bao dung của anh đã chiến thắng sự ích kỷ, để lại một cuộc đời mới cho những người anh yêu thương nhất.

Giữa cơn mưa Hà Nội, tôi nhìn lên di ảnh của anh. Anh đang mỉm cười, một nụ cười thanh thản vì biết rằng, cuối cùng, gia đình anh đã thực sự được “giải quyết xong” – không phải bằng tài chính, mà bằng tình thương.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News