×
×

Gia đình Cường thuộc tầng lớp giàu có mới nổi của thành phố, nhưng sự giàu có của họ thiên về sự phô trương vật chất…

Hằng nhấp một ngụm trà, vị đắng nhẹ nhàng tan trong cổ họng, hoàn toàn đối lập với vị chát đang ngấm dần trong tâm trí cô.

Cô đã chuẩn bị rất kỹ cho buổi ra mắt gia đình Cường hôm nay. Không phải chuẩn bị một cách lộng lẫy, mà là chuẩn bị cho sự tối giản. Hằng mặc một chiếc váy linen màu be nhạt, không trang sức, tóc búi cao gọn gàng, và trang điểm gần như không có. Cô muốn kiểm tra xem, liệu trong mắt gia đình họ, cô là ai khi đã tước bỏ mọi lớp hào nhoáng của chức vụ và tiền tài.

Cường, bạn trai cô, là người đàn ông tốt. Anh là kiến trúc sư tài năng, lãng mạn, và quan trọng hơn cả, anh chưa bao giờ quan tâm đến tài sản khổng lồ mà Hằng sở hữu. Anh chỉ biết Hằng là một “chuyên gia công nghệ cao” thành đạt, người thường xuyên bận rộn với các cuộc họp quốc tế.

Gia đình Cường thuộc tầng lớp giàu có mới nổi của thành phố, nhưng sự giàu có của họ thiên về sự phô trương vật chất: biệt thự tráng lệ, xe sang bóng loáng, và đặc biệt là sự ám ảnh về thể diện và mối quan hệ xã hội.

Bữa trưa được bày biện thịnh soạn trong phòng ăn dát vàng của biệt thự. Bố mẹ Cường, ông bà Phúc, ngồi đối diện Hằng. Ánh mắt họ đánh giá cô từ đầu đến chân, không chút che giấu. Hằng cảm thấy mình như một món hàng bị trưng bày trong một phiên đấu giá mà cô không hề muốn tham gia.

Mở lời đầu tiên không phải là những câu hỏi thân mật, mà là một nhận xét sắc lạnh của bà Phúc, mẹ Cường.

“Cháu Hằng năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Cường nó bảo cháu sắp ba mươi lăm?”

Hằng mỉm cười, bình thản đáp: “Dạ, cháu ba mươi tư tuổi ạ.”

Bà Phúc nhấp một ngụm trà, chiếc nhẫn kim cương trên tay bà lấp lánh như muốn lấn át cả ánh sáng tự nhiên. “Ồ, ba mươi tư. Chậc, cũng hơi cứng tuổi nhỉ. Cường nhà bác mới ba mươi. Đàn ông thì không sao, nhưng phụ nữ thì…” Bà dừng lại, nhìn Hằng từ tốn. “Thôi thì, duyên trời định. Nhưng mà Hằng này, trông cháu hơi nhạt nhòa, không hợp với Cường lắm. Bạn gái cũ của nó, cô Ngọc nhà giám đốc ngân hàng ấy, xinh lắm, trẻ trung, ăn mặc lúc nào cũng lộng lẫy.”

Ông Phúc, bố Cường, chỉ im lặng, nhưng cái nhếch mép khinh khỉnh của ông còn rõ ràng hơn mọi lời nói.

Cường vội vã chen vào, cố gắng xoa dịu tình hình. “Mẹ à, Hằng làm việc trong lĩnh vực công nghệ, đâu có cần phải trang điểm đậm. Hơn nữa, con yêu tính cách của Hằng, mẹ đừng nói thế.”

Bà Phúc bĩu môi: “Tính cách? Tính cách có đổi ra vàng được không? Con dâu nhà này phải biết làm rạng danh dòng họ. Nhìn tướng tá thì cũng bình thường, chẳng có nét gì gọi là quý phái. Da dẻ cũng không được trắng trẻo, chắc là thức khuya làm việc nhiều quá nên bị lão hóa sớm rồi.”

Hằng cảm thấy như có một mũi băng xuyên qua lồng ngực. Cô đã đoán trước được sự khinh miệt, nhưng không ngờ nó lại trắng trợn đến thế. Cô không phải là “nhạt nhòa” hay “bình thường.” Cô là Hằng, CEO và nhà sáng lập của AlphaTech, một trong những công ty công nghệ tiên phong về trí tuệ nhân tạo, đối tác chiến lược của các tập đoàn tỷ đô trên thế giới. Gần đây, cô vừa hoàn tất vòng gọi vốn Series C trị giá hàng trăm triệu đô la.

Nhan sắc cô cũng không đến nỗi tệ. Nhưng vì không bận tâm đến việc làm hài lòng họ, cô đã bị họ gán cho hai từ: “già” và “xấu.”

Hằng đặt bát cơm xuống, ngón tay cô chạm vào chiếc điện thoại đặt bên cạnh. Đây là lúc cô phải đáp trả. Cô không thể để bản thân, và quan trọng hơn là giá trị của cô, bị đánh đồng với những tiêu chuẩn hời hợt này.

“Dạ, cháu xin lỗi, cháu có thể dùng điện thoại một chút không ạ?” Hằng hỏi một cách lịch sự, giọng cô vẫn điềm tĩnh.

Bà Phúc phẩy tay, vẻ khó chịu: “Việc gì mà giờ ăn cũng không yên? Đúng là dân làm công nghệ, lúc nào cũng dán mắt vào máy móc. Cháu có biết ăn cơm với gia đình mà cứ nhìn điện thoại là thất lễ không?”

Hằng phớt lờ lời mắng mỏ. Cô mở khóa màn hình. Cô không mở ứng dụng mạng xã hội, không mở trò chơi. Cô mở ứng dụng email công việc, nơi có hàng trăm thông báo mới nhất từ ban điều hành.

Cô chậm rãi gõ một vài phím, sau đó, cô ngước lên. Ánh mắt Hằng, giờ đây, không còn sự nhẫn nhịn hay lịch sự, mà thay bằng sự sắc bén, lạnh lùng của một nữ doanh nhân đang nắm quyền điều khiển.

“Cháu xin lỗi gia đình,” Hằng nói, giọng cô trầm và rõ ràng, thu hút toàn bộ sự chú ý của ba người còn lại.

“Vừa lúc nãy, cháu vừa nhận được một thông báo tự động từ phòng Pháp chế. Có vẻ như khoản vay thế chấp trị giá 50 tỷ đồng mà công ty Xây Dựng Phát Đạt của gia đình đang dùng để tài trợ cho dự án bất động sản Vinh Quang mới nhất… đã bị tạm thời treo lại. Thời hạn thanh toán cuối cùng là 48 giờ tới.”

Cả ông Phúc, bà Phúc và Cường đều đồng loạt trợn mắt. Khuôn mặt ông Phúc, vốn luôn giữ vẻ lạnh lùng, lập tức biến sắc.

“Cháu… cháu nói gì?” Ông Phúc lắp bắp. “Treo? Sao có thể treo được? Chúng tôi còn vài ngày nữa mới đến hạn mà!”

Hằng nhún vai, thản nhiên như đang nói về thời tiết.

“Dạ, điều đó cháu không rõ. Cháu chỉ là một trong các Cổ đông sáng lập của quỹ đầu tư mạo hiểm Thiên Việt. Quỹ Thiên Việt, như bố mẹ biết, là đơn vị đã mua lại 51% cổ phần của Ngân hàng Vạn Phát. Và Ngân hàng Vạn Phát… chính là bên cho công ty Xây Dựng Phát Đạt của gia đình mình vay vốn chủ yếu cho dự án Vinh Quang.”

Hằng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt ông Phúc, người đang nuốt nước bọt một cách khó khăn. Bà Phúc gần như nín thở.

“Quyết định treo khoản vay này có vẻ là do một vấn đề nhỏ về hồ sơ năng lực và uy tín tài chính của bên vay. Cháu đang kiểm tra lại hệ thống để xem… à, hóa ra là do đích thân cháu vừa ký duyệt lệnh rà soát, vì cháu nhận thấy có rủi ro về mặt đạo đức kinh doanh từ một đối tác tiềm năng.”

Hằng nhếch mép cười, một nụ cười không còn chút nhạt nhòa nào.

“Hoặc là,” cô tiếp tục, như thể đang đưa ra một đề xuất kinh doanh đơn giản, “bố mẹ muốn cháu gọi điện trực tiếp cho Ban Giám đốc Ngân hàng Vạn Phát ngay bây giờ, để cháu hủy bỏ lệnh rà soát này, và giải ngân lại khoản vay đó… ngay lập tức?”

Sự im lặng bao trùm phòng ăn. Đó là sự im lặng chết chóc, không phải vì phép lịch sự, mà vì sự sốcsợ hãi.

“Hằng… con… con là… Cô Phúc…” Bà Phúc cố gắng thốt lên, nhưng giọng bà lạc đi, chiếc nhẫn kim cương trên tay bà giờ đây trông thật nhỏ bé và vô nghĩa.

Ông Phúc gục mặt xuống, mồ hôi lấm tấm trên trán. Dự án Vinh Quang là huyết mạch của gia đình họ. Chỉ cần khoản vay bị treo 48 giờ, uy tín và dòng tiền của công ty sẽ sụp đổ, kéo theo là hàng loạt đối tác rút lui.

Họ không hề biết, cô gái “nhạt nhòa, già và xấu” mà họ vừa chê bai, lại chính là một trong những người có quyền lực cao nhất tại tổ chức tài chính đang nắm giữ sinh mệnh kinh tế của gia đình họ.

Cường, người duy nhất có vẻ không quan tâm đến tiền bạc, giờ đây lại là người cảm thấy bị tổn thương nhất. Anh nhìn Hằng, không phải vì sự giàu có của cô, mà vì sự thật cô đã che giấu anh và vì cách cô dùng quyền lực để đáp trả.

Hằng khép chiếc điện thoại lại. Cô nhìn thẳng vào từng người, ánh mắt mang theo sự thương hại nhẹ nhàng.

“Bố mẹ à, cháu không có ý làm phiền bữa ăn. Cháu chỉ muốn nói rằng, ở thế giới cháu làm việc, người ta không đánh giá nhau qua màu da, tuổi tác hay chiếc váy trên người. Người ta đánh giá nhau qua giá trị họ mang lại cho thị trường.”

“Và cháu, dù ‘già’ hay ‘xấu’ theo tiêu chuẩn của bố mẹ, thì cháu vẫn có quyền lực để quyết định sự sống còn của công ty bố mẹ. Thật may, cháu là người có đạo đức, và cháu đang yêu con trai bố mẹ, nên cháu sẽ không để chuyện này xảy ra.”

Hằng đứng dậy. Cô đặt chiếc khăn ăn xuống bàn, chậm rãi và tao nhã.

“Cường, anh yêu. Anh hãy ở lại dùng bữa cùng bố mẹ. Cháu/Em phải về. Cháu cần phải gọi điện để đảm bảo rằng khoản vay 50 tỷ đó sẽ được giải ngân vào chiều mai. Coi như đây là món quà ra mắt, để bố mẹ thấy được: con dâu tương lai của họ, không cần phải dựa vào gia đình chồng để rạng danh.”

Nói xong, Hằng quay bước đi. Không một ai dám ngăn cản cô. Bà Phúc ngồi sụp xuống, còn ông Phúc thì lắp bắp xin lỗi. Cường vội vàng đuổi theo cô, nhưng Hằng chỉ khoác vai anh một cách nhẹ nhàng.

“Đừng theo em, Cường. Về lo cho công ty bố mẹ đi. Và anh, hãy suy nghĩ lại về những giá trị mà anh đã được dạy.”

Vài ngày sau, mọi chuyện về khoản vay đã được giải quyết êm thấm. Hằng đã giữ lời, nhưng cô giữ khoảng cách.

Không còn những tin nhắn lạnh nhạt. Thay vào đó, gia đình Cường liên tục gọi điện, gửi tin nhắn, thậm chí là đích thân đến tận trụ sở AlphaTech để xin lỗi cô.

“Hằng, con ơi, bác xin lỗi. Bác thật sự có mắt như mù. Con về làm dâu nhà bác đi. Con mới xứng đáng là con dâu quý giá nhất!” Bà Phúc gần như van lơn trong điện thoại.

Ông Phúc cũng tìm đến, cúi đầu nói: “Cháu Hằng, nếu cháu về làm dâu, công ty bác sẽ phát triển gấp đôi. Chúng ta có thể hợp tác lâu dài. Bác xin cháu.”

Hằng chỉ đáp lại một cách lạnh nhạt. “Việc kinh doanh, cháu sẽ xem xét theo quy tắc thị trường. Việc cá nhân, cháu cần có thời gian.”

Cường, người đau khổ nhất, đã cầu xin cô. “Em à, anh biết em làm thế là vì anh, vì muốn bố mẹ anh tôn trọng em. Nhưng làm ơn, đừng vì chuyện này mà bỏ anh. Anh yêu em, không phải tiền của em.”

Hằng nhìn Cường, ánh mắt đầy sự thất vọng. “Anh sai rồi, Cường. Em làm thế không phải vì anh. Em làm thế vì chính em. Em muốn họ tôn trọng em, nhưng em cũng muốn họ tôn trọng giá trị cốt lõi của em. Và anh, anh đã ngồi im khi họ dùng những lời lẽ rẻ tiền đó để xúc phạm em. Sự im lặng của anh, còn làm em tổn thương hơn lời lẽ của bố mẹ anh.”

Cô lấy điện thoại ra, không phải để đe dọa, mà để trả lời một cuộc gọi công việc.

“Giờ thì họ van nài em cưới, Cường ạ. Nhưng câu trả lời của em là không. Một người đàn ông chấp nhận để người yêu bị sỉ nhục, không xứng đáng với một người phụ nữ đã dũng cảm đối mặt với cả thế giới để bảo vệ giá trị của chính mình.”

Hằng cắt đứt mối quan hệ với Cường. Cô hiểu rằng, cô có thể mua được sự tôn trọng của gia đình anh bằng tiền bạc và quyền lực, nhưng cô không thể mua được sự tôn trọng thực sự và một tình yêu không bị định giá bằng vẻ ngoài hay tài sản.

Và đối với Hằng, một hợp đồng kinh doanh trị giá hàng trăm triệu đô, vẫn luôn đắt giá hơn một lời cầu hôn đến từ một gia đình đầy những tiêu chuẩn hời hợt. Cô đã chứng minh được giá trị của mình, một cách đau đớn nhưng triệt để. Giờ đây, cô sẽ tìm kiếm một tình yêu xứng đáng với người phụ nữ không cần bất kỳ sự chứng minh nào.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News