Về nhà đột xuất, anh thấy mẹ chồng đang cầm dao, vợ run rẩy dưới đất. Anh sốc toàn thân. Cảnh tượng trông như chuẩn bị xảy ra án mạng. Mẹ chồng hét: “Đứng yên! Không được nhúc nhích!” Vợ khóc lóc van xin….
Trời Hà Nội tháng Sáu, nắng như đổ lửa. Hùng, trưởng phòng kỹ thuật của một công ty xây dựng, hiếm khi được về nhà vào giữa buổi chiều. Hôm nay, do sự cố mất điện đột ngột, cả công ty được nghỉ làm một buổi. Hùng quyết định không thông báo trước, muốn tạo bất ngờ cho vợ – cô Linh – bằng một bó hoa mua vội trên đường.
Anh mở cánh cửa gỗ cũ kỹ quen thuộc của căn nhà trong khu tập thể. Không khí im lặng đến lạ thường. Chiếc xe máy của Linh vẫn dựng gọn gàng ở góc sân, chứng tỏ cô đang ở nhà.
“Linh ơi! Mẹ ơi! Con về rồi!” Hùng cất giọng gọi, nhưng không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.
Anh tiến vào nhà. Căn phòng khách trống không. Mùi mồ hôi và một thứ mùi tanh tanh, hăng hắc nhẹ nhàng xộc vào mũi, khiến Hùng cảm thấy bất an. Anh rón rén bước về phía gian bếp, nơi có tiếng động lách cách rất khẽ.
Hùng vừa đẩy cánh cửa kéo phòng bếp, cảnh tượng trước mắt đã khiến máu trong người anh như đông lại. Mọi ý nghĩ lãng mạn về bó hoa và bữa trưa bất ngờ tan biến, thay vào đó là một cơn sốc lạnh buốt toàn thân.
Bà Lan (Mẹ Hùng) đang đứng thẳng người, người hơi khom về phía trước. Ánh mắt bà hằn lên những tia máu, vẻ mặt căng thẳng đến cực độ. Bà đang giữ một vật gì đó bằng hai tay, một cách chắc chắn và quyết liệt.
Vật đó là một con dao làm bếp lớn, loại dao chặt xương cán gỗ, sáng loáng và sắc bén. Bà Lan cầm nó trong tư thế sẵn sàng giáng xuống.
Linh (Vợ Hùng) đang run rẩy, gần như quỳ rạp dưới sàn bếp lát gạch hoa. Khuôn mặt cô tái mét, trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm mái tóc. Cô đang cố gắng co rúm người lại, hai tay ôm lấy đầu gối.
Khoảng cách giữa lưỡi dao sắc lạnh và người Linh chỉ còn chừng nửa mét. Bất kỳ sự di chuyển đột ngột nào cũng có thể dẫn đến thảm kịch. Khung cảnh ấy trông không khác gì một phân đoạn cao trào trong phim kinh dị.
Hùng gần như ngã quỵ. Mẹ anh và vợ anh? Chuyện gì đã xảy ra mà lại dẫn đến mức này? Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của họ vốn dĩ được mọi người ca ngợi là hòa hợp, không hề có mâu thuẫn lớn.
Hùng chưa kịp cất lời, một giọng nói lạnh lùng, dứt khoát của mẹ anh đã vang lên, khiến anh cứng họng:
“Đứng yên! Không được nhúc nhích!”
Lời nói này không phải là một lời cảnh báo, mà là một mệnh lệnh. Bà Lan nhìn chằm chằm vào vợ anh, không hề chớp mắt, tay ghì chặt cán dao.
Linh, vợ Hùng, bắt đầu khóc lóc nức nở, giọng cô run rẩy đến tội nghiệp:
“Mẹ ơi… con xin mẹ… con sợ lắm rồi! Làm ơn… con xin mẹ…”
Linh van xin, không phải bằng lời, mà bằng cả sự tuyệt vọng trong ánh mắt.
Mọi giả thuyết điên rồ nhất chạy qua đầu Hùng. Mẹ bị làm sao thế? Tranh chấp tài sản? Ghen tuông? Hay là mẹ bị kích động vì bệnh tật?
Anh không thể đứng nhìn nữa. Bỏ rơi bó hoa xuống sàn, Hùng hét lên, lao vào giữa hai người phụ nữ:
“Mẹ! Mẹ làm gì thế! Buông dao xuống! Có chuyện gì mẹ phải nói rõ với con!”
Bà Lan không hề để ý đến Hùng. Bà vẫn giữ nguyên tư thế tấn công, ánh mắt sắc bén, đầy tập trung.
“Hùng! Con tránh ra! Cẩn thận!” Bà Lan quát, nhưng giọng bà lại có chút sợ hãi, không phải sợ con trai, mà sợ thứ gì đó khác.
“Con không tránh! Mẹ buông dao xuống! Con nói mẹ nghe không!” Hùng giằng lấy tay mẹ, cố gắng tước vũ khí.
Bà Lan chống cự quyết liệt, bà thà để Hùng ôm mình còn hơn để lưỡi dao rời khỏi tay. Trong lúc giằng co, Hùng mới nhận ra, tay mẹ anh đang run lên bần bật, nhưng sự kiên quyết thì không hề giảm.
“Nó sắp bò qua rồi đấy! Đừng làm vướng mẹ!” Bà Lan gần như hét vào mặt con trai, nước mắt bà cũng bắt đầu chảy ra vì căng thẳng quá độ.
Linh thấy chồng xông vào, cô càng khóc to hơn.
“Anh ơi! Cứu em! Nó… nó ở ngay đây này!” Linh vừa khóc vừa chỉ vào một điểm trên sàn gạch, gần chân cô.
Hùng nhìn xuống sàn bếp, chẳng thấy gì ngoài sàn gạch sạch bong.
Anh quay lại nhìn mẹ, “Nó là cái gì hả mẹ? Mẹ đang bị làm sao vậy? Mẹ có biết mẹ đang dọa vợ con không?”
“Mẹ không dọa nó! Mẹ đang cứu nó!” Bà Lan phản bác, giọng gần như nghẹn lại. Bà đột ngột dùng hết sức đẩy Hùng sang một bên.
Tay bà Lan nhanh như chớp. Bà nhắm thẳng lưỡi dao vào một điểm, không phải là chân của Linh, mà là một khoảng trống ngay bên cạnh.
Xoẹt!
Lưỡi dao sắc lạnh giáng xuống sàn gạch với một âm thanh khô khốc, mạnh mẽ. Bà Lan thở dốc, rồi dùng mũi dao, cẩn thận khều lên một vật thể nhỏ bé, đen sì, nằm bẹp dúm dưới lưỡi dao.
Hùng và Linh đồng loạt nhìn vào vật thể đó. Nó là một con gián đất (loại gián lớn, thường bay và rất hôi thối), đã bị lưỡi dao kết liễu một cách triệt để.
Bà Lan buông dao xuống, ngồi phịch xuống ghế, người bà hoàn toàn rũ ra, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.
“Trời đất ơi! Hết hồn! Cuối cùng cũng xong!” Bà Lan lẩm bẩm, giọng bà giờ đây trở nên yếu ớt, đầy sự mệt mỏi.
Linh, vợ Hùng, từ từ đứng dậy, đôi chân cô vẫn còn run rẩy. Cô chạy lại ôm lấy mẹ chồng.
“Mẹ ơi! Con cảm ơn mẹ! Con sợ quá! Con tưởng con chết rồi!” Linh khóc nức nở.
Hùng nhìn con gián chết, nhìn con dao, nhìn mẹ, rồi nhìn vợ. Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cái gì… Con gián? Mẹ cầm dao để… giết con gián?” Hùng lắp bắp, giọng nói không còn sự tức giận, mà là sự ngơ ngác tột độ.
Linh lúc này mới trấn tĩnh lại được, cô kể lại mọi chuyện.
“Anh Hùng! Hồi nãy em đang ở bếp thì con gián… con gián khổng lồ đó… nó bay vào! Anh biết là em bị chứng sợ côn trùng mà! Em sợ đến mức rụng rời chân tay, ngã sõng soài ra sàn, không thể nhúc nhích được. Em hoảng quá, cứ thế bò lùi lại, nhưng nó cứ bám theo!”
Bà Lan thở hắt ra, chen vào giải thích:
“Mẹ đang rửa chén ngoài sân, nghe tiếng Linh la thất thanh trong bếp. Mẹ chạy vào, thấy con gián đang bò lổm ngổm ngay cạnh tay nó. Con bé nó sợ quá, sắp ngất đến nơi rồi!”
“Mẹ biết là nếu nó la hét hoặc cử động, con gián sẽ giật mình và bay vào người nó. Con gián đất mà bay vào là ám ảnh cả đời! Nên mẹ vội vàng chụp lấy con dao chặt thịt, đó là thứ gần tay nhất, để xử lý gọn gàng. Mẹ phải quát nó ‘Đứng yên! Không được nhúc nhích!’ là để nó giữ nguyên tư thế, không cho con gián cơ hội di chuyển khỏi chỗ đó!”
Linh gật đầu: “Đúng rồi anh! Em khóc lóc van xin là vì em xin mẹ đừng để con gián bay vào người em! Em sợ nó bò lên áo em! Chứ không phải em xin mẹ tha mạng đâu! Em hoàn toàn tin tưởng mẹ sẽ cứu em!”
Sự thật đã được phơi bày. Cảnh tượng án mạng kịch tính hóa ra chỉ là một cuộc đấu tranh sinh tử với một con gián, được dàn dựng bởi sự sợ hãi tột độ của nàng dâu và sự dũng cảm, quyết đoán của mẹ chồng. Bà Lan đã chọn cách hành động nhanh nhất, mạnh mẽ nhất để bảo vệ con dâu khỏi nỗi ám ảnh kinh hoàng.
Hùng thấy mặt mình nóng ran. Anh đã nghi ngờ mẹ và vợ mình. Anh đã nghĩ đến những điều tồi tệ nhất.
Hùng bước đến, ôm chầm lấy cả mẹ và vợ.
“Con xin lỗi mẹ! Con xin lỗi Linh! Con đã nghĩ linh tinh… Con đã nghĩ là hai người cãi nhau… Con thật là tồi!”
Bà Lan vỗ nhẹ vào lưng con trai, vẫn còn chưa hết run.
“Thôi, không sao đâu con. Ai nhìn thấy cảnh đó mà không hoảng. Mà con dâu con nó yếu đuối thế đấy, nó sợ còn hơn mẹ sợ… Mẹ phải làm thế chứ biết làm sao. Mẹ chỉ mong con gián này là con cuối cùng thôi!”
Linh mỉm cười, ôm chặt lấy mẹ chồng. Cô cảm động sâu sắc. Bà Lan, dù đã già, vẫn sẵn sàng cầm dao, đối mặt với hiểm nguy (từ con gián) để bảo vệ cô.
“Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ. Mẹ là người hùng của con.”
Hùng lúc này mới nhìn xuống sàn. Bó hoa hồng anh mua vội đã bị rơi, cánh hoa rải rác bên cạnh xác con gián đất.
Anh cúi xuống dọn dẹp, vừa cười vừa lắc đầu.
“Thôi, coi như hôm nay là ngày ‘giải cứu vợ yêu khỏi giặc côn trùng’ đi. Mẹ, mẹ ngồi xuống nghỉ đi, con sẽ pha cho mẹ và Linh cốc nước chanh mát. Linh, em ổn chưa? Lần sau có gián, em cứ hét to, anh sẽ về ngay lập tức!”
“Không cần đâu anh,” Linh nói, tựa đầu vào vai mẹ chồng. “Em có người hùng của riêng em rồi!”
Bà Lan cười hiền hậu. Bà biết, sau sự cố này, mối quan hệ giữa bà và con dâu đã được củng cố thêm một bậc. Hùng cũng học được bài học về sự tin tưởng và không nên vội vàng phán xét những gì mình thấy.
Căn bếp giờ đây đã trở lại bình thường. Mùi nguy hiểm đã tan biến, chỉ còn lại sự ấm áp của tình thân và tiếng cười nhẹ nhõm. Ánh nắng hè vẫn gay gắt, nhưng trong căn nhà, mọi hiểu lầm đã được lưỡi dao sắc lạnh kia… chặt đứt.