Đêm mưa lũ lịch sử, cả làng bỗng nghe tiếng chuông chùa cổ tự rung suốt 3 giờ liền – dù ngôi chùa đã bỏ không hơn 20 năm.
Không ai dám ngủ.
Chuông không đánh dồn, mà mỗi 7 phút lại ngân một tiếng, đều đặn đến rợn người.
Người già trong làng bảo: “Chuông gọi hồn.”
Cán bộ xã cho rằng do gió mạnh.
Đến gần sáng, nước lũ rút nhanh bất thường quanh khu chùa, để lộ một mảng đất sụt sâu phía sau tượng Phật.
Dân làng đào xuống thì phát hiện một căn hầm bê tông kín, bên trong có nhiều bao tải đã mục.
Làng An Yên chưa bao giờ thực sự bình yên như cái tên của nó. Nằm nép mình bên hạ lưu sông Hồng, làng giống như một cái rốn nước, hễ mưa lớn là ngập. Nhưng trận lũ năm nay là một thảm họa lịch sử. Nước dâng cao trắng trời, nhấn chìm những rặng tre già, nuốt chửng những mái nhà ngói đỏ.
Giữa màn mưa xối xả và tiếng gầm rú của dòng nước xiết, vào đúng mười hai giờ đêm, một âm thanh lạ lùng vang lên, át cả tiếng gió bão:
Boong…
Tiếng chuông chùa cổ.
Cả làng rùng mình. Chùa Linh đã bỏ hoang hơn hai mươi năm qua, kể từ khi vị sư trụ trì cuối cùng qua đời và dự án “Khu nghỉ dưỡng sinh thái ven sông” bắt đầu quy hoạch vào vùng đất này. Gác chuông vốn đã mục nát, dây kéo chuông cũng đã đứt từ lâu. Vậy mà giờ đây, giữa tâm bão, nó lại ngân lên.
Không ai dám ngủ. Người ta túm tụm trên những gác xép, soi đèn pin về phía đồi cao nơi ngôi chùa tọa lạc.
Boong…
Đúng bảy phút sau, tiếng chuông lại vang lên. Đều đặn, lạnh lùng, và dứt khoát.
Cụ Chánh, người già nhất làng, tay run rẩy cầm chiếc tẩu thuốc đã tắt lịm, thều thào: “Chuông gọi hồn… Trời cao mở mắt rồi. Năm đó lũ lụt, người đi không về. Giờ tiếng chuông gọi họ về đòi nợ rồi.”
Sáng sớm hôm sau, cán bộ xã tên Minh – một người trẻ tuổi mới về nhận công tác – hô hào trên loa phát thanh: “Bà con bình tĩnh! Chùa bỏ hoang lâu ngày, gió bão cực mạnh có thể làm chuông tự rung hoặc va đập vào xà gỗ. Đề nghị bà con không nghe lời đồn nhảm!”
Nhưng Minh cũng không thể tự lừa dối mình. Gió bão có thể làm chuông rung lắc, nhưng không thể nào điều khiển tiếng chuông ngân lên đều đặn đúng chu kỳ bảy phút một lần trong suốt ba giờ đồng hồ. Đó là sự chính xác của một cỗ máy, hoặc một ý chí tột cùng.
Đến gần bốn giờ sáng, một hiện tượng kỳ lạ khác xảy ra. Trong khi nước sông vẫn đang dâng cao ở các vùng lân cận, thì khu vực quanh chùa Linh Ứng, nước bỗng rút nhanh một cách bất thường. Giống như có một miệng cống khổng lồ vừa được mở ra dưới lòng đất, hút sạch nước lũ vào trong tâm trái đất.
Khi ánh bình minh xám xịt của ngày bão tan hiện ra, sân chùa lộ ra một mảng đất sụt sâu hoắm ngay phía sau tượng Phật Bà Quan Âm bằng đá đã sứt sẹo.
Dân làng, dẫn đầu bởi cụ Chánh và Minh, lội bùn kéo đến. Một mùi nồng nặc không phải mùi bùn, mà là mùi nấm mốc và hóa chất lâu năm xộc lên từ hố sụt.
“Có hầm! Có hầm bê tông!” Một thanh niên hô lên.
Dưới lớp đất bị xói mòn, lộ ra nắp một căn hầm bê tông cốt thép dày đặc, vốn được ngụy trang vô cùng tinh vi dưới chân bệ thờ. Sức nặng của nước lũ tràn vào các mạch ngầm đã làm sụp đổ lớp bảo vệ bên ngoài, phơi bày cái túi kín của bí mật.
Bằng xà beng và búa tạ, dân làng hợp lực phá nắp hầm. Họ hy vọng tìm thấy vàng bạc, hay kho báu của chùa thời xưa. Nhưng khi nắp hầm vừa bật mở, sự phấn khích biến thành tiếng hét kinh hoàng.
Trong lòng hầm hẹp và ẩm ướt, hàng chục bao tải dứa cũ kỹ, vốn dùng đựng phân bón, được xếp chồng chất lên nhau. Lớp bao đã mục nát, để lộ ra những mảng trắng hếu của xương người.
Minh nhảy xuống hầm, tay run rẩy nhặt lên một chiếc cặp nhựa màu xanh bị kẹp giữa những lớp bao tải. Bên trong là một tập giấy viết tay, mực đã nhòe nhưng vẫn đọc được rõ ràng từng dòng chữ.
Đó là một bản danh sách.
1. Nguyễn Văn Nam – Thôn Đông. 2. Trần Thị Hoa – Thôn Đoài. 3. Lê Văn Lực – Thôn Thượng…
Tổng cộng 24 cái tên. Tất cả họ đều có một điểm chung: Họ là những người đã biến mất một cách kỳ lạ trong đợt giải tỏa đất để xây khu nghỉ dưỡng hai mươi năm trước.
Khi đó, chính quyền xã và chủ đầu tư báo cáo rằng những hộ gia đình này đã nhận tiền đền bù khủng và “đi làm ăn xa”, “di cư vào Nam”. Người nhà ở lại cũng nhận được những lá thư tay (giả mạo) nói rằng họ đang có cuộc sống tốt đẹp nơi xứ người.
Thực tế tàn khốc hiện ra trước mắt: Họ không đi đâu cả. Họ đã bị sát hại và chôn sống trong căn hầm bê tông này để dập tắt những tiếng nói phản kháng mạnh mẽ nhất đối với dự án bất động sản ngàn tỷ thời bấy giờ.
Cụ Chánh nhìn vào danh sách, quỵ xuống bùn đất: “Thằng Nam… con trai tôi… Nó không bỏ tôi mà đi. Nó nằm đây suốt hai mươi năm…”
Tiếng khóc hận vang động cả một vùng. Nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn lơ lửng: Tại sao tiếng chuông lại rung?
Minh lần theo một sợi dây thép mảnh, gần như vô hình trong màn sương, nối từ cửa hầm bê tông đi ngược lên phía gác chuông.
Cấu tạo của nó thực sự là một kiệt tác của sự tuyệt vọng.
Trong hầm bê tông, người ta tìm thấy hài cốt của vị sư trụ trì cuối cùng – người cũng bị mất tích năm đó. Có vẻ như ông đã không chết ngay lập tức. Trước khi bị vùi lấp hoàn toàn, ông đã dùng kiến thức cơ khí của một người từng là thợ máy chiến trường để chế tạo một hệ thống dây kéo thô sơ.
Sợi dây thép được nối với một chiếc gàu gỗ lớn treo lơ lửng ở một hốc ngầm dẫn ra con suối sau chùa.
Cơ chế vận hành cực kỳ đơn giản nhưng thiên tài: Chỉ khi mực nước lũ dâng cao đến đúng một điểm nhất định (điểm mà chỉ có những trận đại hồng thủy mới chạm tới), nước sẽ tràn vào gàu gỗ. Khi gàu đầy, nó nặng thêm đúng 7kg, kéo căng sợi dây thép làm rung chuông trên gác, sau đó gàu sẽ tự lật để đổ nước ra và quay về vị trí cũ. Quá trình này mất đúng 7 phút.
Người trụ trì năm xưa, khi biết mình sắp chết, đã đặt cược vào thiên nhiên. Ông biết rằng những kẻ thủ ác có thể che giấu sự thật trước con người, nhưng không thể che giấu trước Trời Đất. Ông đã cài sẵn “báo động cuối cùng” này, tin rằng một ngày nào đó, khi thiên tai phơi bày sự mục nát của đất đai, tiếng chuông sẽ vang lên để đòi lại công lý cho những người đã khuất.
Tiếng chuông suốt 3 giờ đêm qua không phải là gió. Đó là tiếng kêu cứu từ quá khứ, là nỗ lực cuối cùng của một linh hồn đã nhẫn nại chờ đợi suốt hai thập kỷ dưới lòng đất lạnh.
Cơn lũ lịch sử đã qua đi, nhưng cơn lũ của sự thật mới chỉ bắt đầu.
Dựa trên bản danh sách và những bằng chứng trong hầm, một cuộc điều tra quy mô lớn đã được thực hiện. Những vị quan chức về hưu, những “đại gia” bất động sản lẫy lừng một thời lần lượt bị đưa ra ánh sáng. Hóa ra, để đổi lấy những biệt thự nguy nga, họ đã xây dựng chúng trên một nấm mồ tập thể.
Làng An Yên năm đó tổ chức một đại lễ cầu siêu lớn nhất trong lịch sử. Hai mươi bốn bao tải xương người được đưa về nghĩa trang làng, nằm cạnh nhau dưới những gốc hoa cúc trắng.
Ngôi chùa Linh Ứng được trùng tu. Tiếng chuông chùa giờ đây không còn ngân lên mỗi bảy phút nữa, nhưng mỗi khi nghe tiếng chuông, dân làng đều tự nhắc nhở nhau về một bài học đắt giá: Sự thật có thể bị chôn vùi dưới lớp bê tông dày nhất, nhưng dưới sức mạnh của Trời Đất, không có bí mật nào là vĩnh cửu.
Công lý, đôi khi, phải chờ một cơn lũ để được tái sinh.