Lớp học năm sau tốt nghiệp diễn ra tại một nhà hàng sang trọng giữa Sài Gòn. Tôi – Minh, kỹ sư phần mềm bình thường, áo sơ mi Càn quét tay, bước vào với nụ cười mỉm vì biết chắc sẽ gặp Lan.
Lan giờ là phu nhân nhà họ Trần, chồng là Trần Hoàng – thiếu gia bất động sản, xe hơi tiền tỷ lệ, kỳ lạ quận 7. Cô ấy mặc váy đỏ sát, cổ đeo kim cương kiệt, tay che tay chồng, ánh mắt lướt qua đám bạn cũ như nhìn xuống từ đỉnh cao.
“Ồ, Minh á?” Lan cười khẩy khi tôi vừa ngồi xuống bàn. “Vẫn đi xe Wave cũ à? Nghe nói lương mười tháng triệu triệu, nuôi nổi người yêu chưa mà Cưới ai?”
Cả bàn cười. Tôi chỉ bấm bia, không trả lời. Năm năm trước, chính tôi là người chia tay Lan khi cô ấy Yêu tôi mua vòng kim cương một số cây. Tôi bảo: “Anh không có tiền, nhưng có tự trọng.” Cô ấy cười: “Tự trọng không mua được nhà.” Rồi đi.
Bây giờ, Lan tiếp tục: “Nhớ không, hồi phục cậu bảo sẽ cho tôi cả thế giới. Giờ thế giới của cậu chắc chỉ tới quận Bình Thạnh thôi nhỉ?” Hoàng chồng cô ấy cười lớn, vỗ về tôi như một lời an ủi thua cuộc.
Tôi định dậy dậy ra về thì cửa sổ bật mở. Một người đàn ông ngoài năm mười lăm, vest đen, giày bóng, bước vào. Cả bàn tôi đặt. Đó là ông Trần Văn Kiên – bố chồng Lan, chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất miền Nam.
Lan dậy dậy dậy: “Ba! Sao ba lại tới đây?”
Ông Kiên không nhìn dâu. Ông bước đến chỗ tôi, xuất phát 90 độ.
“Cậu Minh, cuối cùng cũng được cậu.”
Cả căn phòng nằm im lìm. Hoàng há mồm. Lan tái sinh.
Ông Kiên nói tiếp, giọng run run: “Năm năm trước, nếu không có cậu, tôi đã chết rồi. Cậu còn nhớ không? Đêm mưa bão ở cầu Bình Triệu, xe tôi bị tông, lật ngửa, xăng chảy lênh láng. Cậu – một sinh viên chạy Grab – đã lao vào kéo tôi ra, dù xe sắp nổ. Cậu bị bỏng tay, gãy xương sườn, nhưng vẫn ôm tôi chạy xa vụ nổ. Cậu từ chối tiền viện phí, từ chối cả phỏng vấn báo chí. Chỉ nói: ‘Ai cũng sẽ làm vậy thôi.’”
Lan gắn bắp: “Ba… ba nói gì vậy? Minh… cậu ta chỉ là…”
Ông Kiên quay sang con dâu, mắt lạnh: “Con dâu à, người con sầu chính là ân nhân cứu mạng bố chồng con. Năm đó, con bảo Minh nghèo, không xứng. Giờ con giàu rồi, nhưng nhân cách thì sao?”
Hoàng đứng phắt dậy, cúi đầu trước tôi: “Anh Minh, em không biết… xin lỗi anh.”
Lan run run, nước mắt rơi: “Minh… anh… em không biết…”
Tôi đứng dậy, nhìn thẳng Lan: “Năm năm trước, anh không mua được vòng cho em. Nhưng đêm đó, anh đã dùng chính mạng sống để cứu một người cha. Hóa ra, thế giới anh cho em – không phải là kim cương, mà là mạng sống của người thân em.”
Rồi tôi quay sang ông Kiên, Nhiệt cười: “Chú à, cháu không cần gì cả. Chỉ mong chú sức khỏe. Cháu đi đây.”
Tôi bước ra khỏi phòng, để lại cả bàn giấy tĩnh lặng. Lan quỳ xuống xuống, khóc nức nở. Hoàng trả lời không nhìn ai.
Ngoài cửa trời Sài Gòn đang mưa. Tôi đội nón bảo hiểm, ném máy Sóng cũ, lăn bánh vào đêm.
Đằng sau, ánh đèn hào môn vẫn sáng – nhưng lần này, không còn ai thách cười người đi xe máy nữa.