×
×

Bà chạm tay lên đầu tôi: — Mẹ xin lỗi. Nhưng có những nỗi đau cần biết sớm… còn hơn biết muộn.

“Chiếc Giường Đêm Động Phòng”

Tôi và Duy quen nhau tám tháng thì cưới. Tình yêu của chúng tôi nhẹ nhàng như nắng sớm, Duy hiền, ít nói, còn mẹ chồng – bà An – là người phụ nữ nhỏ bé nhưng luôn nói những lời thấm thía.

Ngày dạm ngõ, bà nắm tay tôi:

— Con yên tâm, mẹ không giàu nhưng thương con như con gái.

Tôi tin bà. Tin đến mức chẳng nghĩ có ngày mình sẽ đứng giữa phòng, nước mắt chảy như mưa, còn chồng thì cứng đờ như tượng đá.

Nhưng đó là chuyện về sau.


1. Đêm động phòng… cái rầm long trời

Phòng tân hôn được trang trí đẹp như trong ảnh cưới. Gương, nến thơm, đèn vàng ấm áp… và chiếc giường gỗ lim mà mẹ chồng bảo:

— Giường này mẹ mua từ một người quen. Tốt lắm.

Chúng tôi cười ngại, rồi đêm ấy bắt đầu như bao cặp vợ chồng mới cưới.

Đến lúc… “cao trào”, bất ngờ rầm!.

Chiếc giường sập thẳng xuống đất.

Hai vợ chồng tôi suýt rơi khỏi giường. Duy bật đèn lên nhìn cảnh tượng khốn khổ ấy rồi phá lên cười như điên.

Còn tôi…

Tôi bưng mặt khóc nức nở.

Không phải vì ngại.
Không phải vì giường sập.

Mà vì nguồn gốc chiếc giường đó.

Một sự thật mà chỉ mình tôi biết.

Chiếc giường… từng là giường của nhân tình cũ của Duy.

Cô ta bán lại cho mẹ anh.

Mẹ không biết, nhưng tôi biết rất rõ.

Cả đêm ấy, tôi nằm co ro trong chăn lạnh buốt.


2. Mẹ chồng gọi tôi xuống bếp

Sáng hôm sau, mẹ chồng đang pha trà thì tôi bước xuống.

Bà nhìn thấy tôi, lập tức nhẹ nhàng hỏi:

— Đêm qua có ổn không?

Tôi không dám nhìn vào mắt bà.
Cổ họng tôi nghẹn lại.

Bà không hỏi thêm, chỉ bảo:

— Con lên nghỉ đi. Tối mẹ mua giường mới.

Tôi gật đầu, bước đi mà lòng rối như tơ.


3. Tin nhắn kinh hoàng

Ba ngày sau đám cưới, tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ:

“Chị có thấy thoải mái khi nằm trên cái giường của em không?”

Tôi lạnh người.

Là Trang – người yêu cũ của Duy.
Cô ta từng công khai theo đuổi anh, đòi quay lại dù họ đã chia tay 2 năm.

Trang nhắn tiếp:

“Em còn giữ cái giường đó hai năm, chờ ngày anh ấy quay về. Không ngờ chị lại dùng nó trước.”

Tôi nắm chặt điện thoại đến mức trắng cả tay.

Tôi không biết mẹ chồng mua giường từ ai. Nhưng tôi biết Trang có cửa hàng đồ nội thất thanh lý.
Và tôi biết cô ta cố tình đẩy chiếc giường ấy vào tay tôi.

Tối đó, tôi kể hết cho Duy.

Anh im lặng một lúc lâu rồi nói:

— Anh xin lỗi. Anh không biết mẹ mua ở đâu. Còn con bé đó… anh không còn liên quan gì nữa.

Tôi hỏi:

— Nếu nó gọi lại, anh sẽ làm gì?

Duy thở dài:

— Anh sẽ chặn. Anh là chồng em rồi.

Nhưng mọi chuyện không dừng ở đó.


4. Mẹ chồng dường như… biết hết

Tối hôm sau, mẹ chồng bất ngờ gọi tôi ra hiên.

Bà rót cho tôi cốc nước rồi nói khẽ:

— Con đừng nghĩ mẹ không biết chuyện.

Tôi giật mình.

— Chuyện… gì ạ?

Bà nhìn xa xăm:

— Mẹ biết chiếc giường đó là giường cũ của ai.

Tôi nghẹn họng.

Bà tiếp:

— Nhưng mẹ cố tình mua. Con đừng trách mẹ.

Tôi chết lặng:

— Mẹ… cố tình…?

Bà gật đầu, ánh mắt đau đáu:

— Mẹ muốn thử xem thằng Duy đã thật sự dứt với quá khứ chưa.

Tôi đứng tim.

Bà nhìn tôi, giọng run run:

— Mẹ từng bị phản bội. Bố nó ngoại tình, bỏ mẹ mẹ bơ vơ ôm nó một mình. Mẹ không muốn con gái mẹ phải giống mẹ. Nên mẹ phải biết con trai mình có sạch sẽ lòng dạ hay không.

Tôi hỏi nhỏ:

— Nhưng… nếu con biết thì đau lắm mẹ ơi.

Bà chạm tay lên đầu tôi:

— Mẹ xin lỗi. Nhưng có những nỗi đau cần biết sớm… còn hơn biết muộn.

Tôi òa khóc trong vòng tay bà.

Đêm ấy, tôi ôm Duy mà cả hai đều im lặng thật lâu.


5. Bi kịch bất ngờ – nhân tình của Duy mang thai

Một buổi chiều, khi tôi đang ở cơ quan, Duy nhắn:

“Trang có bầu.”

Tôi đứng không nổi.

Ngay sau đó, tôi thấy tin nhắn từ Trang:

“Chị có muốn biết bố của đứa bé không?”

Tôi ném điện thoại xuống bàn, tim đập như muốn nổ tung.

Tối đó, mẹ chồng gọi cả nhà vào phòng khách.

Trang đứng giữa phòng, tay đặt lên bụng, gương mặt nửa thách thức nửa đáng thương.

Mẹ chồng nhìn cô ấy, nhẹ nhàng nói:

— Nếu cháu sợ, con trai bác sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng trước khi nói thêm, bác chỉ muốn hỏi… đứa bé đó có chắc là của thằng Duy?

Trang sững người.

Mẹ chồng tiếp:

— Bác mời cháu đến không phải để trách móc. Bác chỉ muốn biết sự thật.

Lúc này Trang bật khóc:

— Cháu… cháu không chắc…

Cả phòng như chết lặng.

Duy lảo đảo ngồi xuống ghế, còn tôi chỉ biết thở không nổi.

Trang nói trong tiếng nấc:

— Cháu chỉ nghĩ… nếu bảo đó là con của anh ấy… thì cháu còn đường sống. Cháu sợ bị người yêu hiện tại đánh. Cháu sợ đứa bé không có tương lai…

Mẹ chồng đứng dậy, đỡ lấy vai cô ấy:

— Cháu mang bầu, bác không trách. Nhưng từ giờ… cháu phải sống cho tử tế hơn.


6. Twist lớn nhất – sự thật về chiếc giường

Trang rời đi sau khi ký cam kết xét nghiệm ADN sau sinh.

Còn mẹ chồng nhìn tôi, nói điều tôi không ngờ nhất:

— Cái giường hôm đó… không phải chỉ để thử lòng Duy. Mà là để thử… Trang.

Tôi ngơ ngác.

Mẹ chồng thở dài:

— Lần mẹ đến cửa hàng của nó để xem giường, mẹ đã thấy bụng nó đã hơi nhô. Mẹ nghi rồi. Mẹ đoán nó sẽ không bỏ qua cơ hội để công kích con bằng chính cái giường ấy.

Tôi bàng hoàng:

— Mẹ muốn nó lộ mặt?

— Ừ. Và nó đã làm đúng như mẹ đoán.

Bà nắm tay tôi:

— Con à, đàn bà với đàn bà, người nào đau hơn thường thua. Nhưng người nào biết đứng lên thì mới thắng.

Tôi ôm mẹ chồng, nước mắt lặng lẽ rơi.


7. Cái kết nhân văn

Ba tháng sau, kết quả ADN có: đứa bé không phải con Duy.

Trang gửi tin nhắn xin lỗi tôi và mẹ chồng. Cô ấy được bố mẹ đón về quê chăm dưỡng thai.

Duy thì thay đổi hẳn. Anh đưa tôi đi khám sức khỏe sinh sản, mua giường mới, sửa phòng tân hôn cho tôi.

Mẹ chồng ngồi nhìn chúng tôi cười, mắt long lanh:

— Giường mới phải vững như hôn nhân mới. Đừng để sập lần nữa.

Tôi nhìn bà, nhận ra rằng:
Có những chiếc giường sập… để dựng lại một mái nhà bền hơn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News