×
×

Ba năm yêu nhau, tôi và Nam – 33 tuổi, kỹ sư công nghệ thông tin – quyết định về chung một nhà. Nam hiền, điềm đạm, sống trách nhiệm, yêu tôi theo cách giản dị nhưng đầy an toàn.

1. Tôi đã nghĩ mình sắp có một đám cưới trọn vẹn

Tôi tên Hiền, 29 tuổi, nhân viên truyền thông sống tại Nha Trang.

Ba năm yêu nhau, tôi và Nam – 33 tuổi, kỹ sư công nghệ thông tin – quyết định về chung một nhà.
Nam hiền, điềm đạm, sống trách nhiệm, yêu tôi theo cách giản dị nhưng đầy an toàn.

Chúng tôi đã đặt thiệp mẫu, thử váy cưới, chọn địa điểm.
Chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày trọng đại.

Tôi tưởng cuộc đời mình đã bước đến giai đoạn đẹp nhất.

Nhưng đúng lúc ấy… Nam lại làm một điều không ai ngờ nổi.


2. Câu nói khiến tôi chết điếng

Hôm đó, tôi gọi video khoe Nam chiếc váy cưới mình vừa đặt cọc.
Trên màn hình, Nam im lặng rất lâu.

Rồi anh nói:

“Hiền… anh có chuyện phải nói. Đám cưới của mình… sẽ có hai cô dâu.”

Tôi sững người.

— “Anh đang nói gì vậy?”

Giọng anh run nhẹ:

— “Là… ngoài em ra, còn một người nữa.”

Tôi cười chua chát:

— “Vậy là anh có người khác? Và muốn cưới… cả hai?”

Nam vội vàng:

— “Không phải như em nghĩ—”

— “Thế thì là như thế nào?!”

Tôi hét lên, tay run bần bật.
Nước mắt chảy xuống nhưng tôi không cảm nhận được.

Nam im lặng.

Không một lời giải thích.

Tôi tắt điện thoại, ngồi thụp xuống sàn.
Đám cưới tôi đã trông đợi bao nhiêu năm… vừa bị một câu nói phá nát.


3. Tin đồn bắt đầu xuất hiện

Chỉ một ngày sau, chuyện lan đến tai gia đình tôi.

Dì tôi thở dài:

— “Hèn chi tao nghe phong phanh, Nam có người con gái thân thiết gì đó…”

Mẹ tôi thì khóc:

— “Con đừng dại mà cưới. Đàn ông hai lòng thì cả đời khổ.”

Tôi đau đến mức không nói được một lời.

Nam nhắn tin:

“Ngày mai, 5 giờ chiều. Anh muốn gặp em. Gặp ở chỗ cũ.”

Tôi giận đến muốn chặn số, nhưng trái tim thì lại muốn biết sự thật.

Tôi đi.


4. Cuộc gặp đầy im lặng

Chúng tôi gặp nhau tại quán cà phê nằm trên đồi dốc – nơi lần đầu hẹn hò.

Nam nhìn tôi rất lâu, ánh mắt đầy mệt mỏi:

— “Hiền… anh xin lỗi vì đã làm em đau.”

Tôi giữ khoảng cách:

— “Nói đi. Người thứ hai là ai?”

Nam không trả lời ngay.
Anh lấy trong túi ra… một tấm hình cũ.

Tấm hình chụp một cô gái trẻ khoảng 18 tuổi, gương mặt phúc hậu, tóc xõa ngang vai, ánh mắt giống Nam đến lạ.

Tôi lạnh người.

— “Cô ấy… là ai?”

Nam đáp chậm rãi:

“Là… em gái song sinh của anh.”

Tôi chết lặng.

Song sinh?
Nhưng tại sao tôi chưa từng nghe anh nhắc?

Nam nhìn tấm hình, mắt đỏ lên:

— “Cô ấy tên Ngọc. Mất khi mới 19 tuổi.”

Tôi sững sờ:

— “Anh… chưa từng nói với em…”

Nam mím môi:

— “Anh không biết bắt đầu từ đâu. Vì đó là vết thương lớn nhất của cả nhà anh.”

Tôi cầm tách trà mà tay run đến mức không giữ nổi.


5. Bí mật về người em gái chưa từng được kể

Nam kể:

Ngày hai anh em còn nhỏ, Ngọc mắc một dạng khuyết thính bẩm sinh, nghe kém, nói khó.
Gia đình anh luôn chăm lo cho con bé, coi nó như viên ngọc quý.

Nhưng năm Ngọc 19 tuổi, khi đang chạy xe máy đi học nghề may, nó bị một chiếc xe tải đâm từ phía sau.

Nam kể đến đây, giọng nghẹn lại:

— “Anh là người chạy đến hiện trường đầu tiên.
Cả cuộc đời này… anh không quên được hình ảnh đó.”

Cổ họng tôi nghẹn ứ.

Nam tiếp:

— “Trước khi mất, Ngọc nói một câu… dù chỉ nghe một phần, nhưng anh hiểu.
Nó nói: ‘Sau này… đám cưới anh… có cho em đứng chung với cô dâu không?’

Mắt tôi mở to.

Nam nén tiếng nấc:

— “Ngọc hay xem phim, thấy cô dâu đẹp, nó thích lắm.
Nó còn nói… nó sẽ đứng cạnh anh trong ngày cưới, cầm hoa, mặc áo dài trắng.”

Anh ngước lên nhìn tôi, đôi mắt ướt:

— “Nên… anh hứa.”

Tôi run rẩy.

— “Và… bây giờ anh muốn giữ lời hứa ấy?”

Nam gật đầu, mắt đỏ hoe:

— “Anh muốn Ngọc… có một vị trí trong đám cưới.
Không phải cô dâu thật…
Mà là… cô dâu trong bức ảnh.
Một khung ảnh đặt cạnh sân khấu.
Anh gọi vậy… vì đó là cách duy nhất để Ngọc đứng cạnh anh trong ngày trọng đại.”

Tôi ngồi lặng.

Tất cả những gì khiến tôi đau đớn suốt mấy ngày… hóa ra chỉ là một lời hứa của một người anh dành cho đứa em đã mất.

Một lời hứa… anh không bao giờ dám nói vì sợ tôi thấy nặng nề, sợ tôi nghĩ anh chưa buông bỏ nỗi đau cũ.

Anh nắm tay tôi, giọng khàn đặc:

— “Anh không bao giờ phản bội em.
Anh chỉ muốn thực hiện lời hứa cuối cùng với người mà anh không thể bảo vệ được.”

Tôi bật khóc.


6. Tôi đến nhà Nam – và sự thật càng chạm vào lòng

Tối đó, tôi đến nhà bố mẹ Nam.

Trong phòng khách, ngay góc tường là một bàn thờ nhỏ.
Trên đó là di ảnh cô gái trong tấm hình ban chiều.

Mẹ Nam thấy tôi, bà lấy tay lau nước mắt:

— “Con gái, bác xin lỗi. Đáng lẽ bác phải nói chuyện này với con từ lâu.
Nhưng bác sợ… con thấy nhà bác bất thường rồi lại ái ngại.”

Tôi lắc đầu.

Bố Nam lên tiếng:

— “Nó (Nam) sống khép kín từ ngày mất em gái.
Hiền là người đầu tiên nó muốn cưới, cũng là người đầu tiên nó dám nói ra chuyện này.”

Mẹ Nam lau nước mắt:

— “Hôm nó nói muốn đặt ảnh Ngọc trong đám cưới… bác không dám ủng hộ.
Bác sợ con hiểu sai mà bỏ nó.”

Tôi cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.

Tôi thấy rõ một điều:
Không ai trong ngôi nhà ấy nghĩ đến việc ép tôi.
Họ chỉ mang một nỗi đau không biết nói cùng ai.

Và Nam – người luôn tưởng chừng mạnh mẽ – lại chính là người gánh nặng nhiều nhất.


7. Quyết định của tôi

Tối hôm đó, tôi nhắn Nam:

“Ngày cưới của chúng ta… sẽ có hai cô dâu.
Em đồng ý.”

Hai phút sau, Nam gọi ngay:

— “Em… em thật sự đồng ý sao?”

Tôi nhẹ giọng:

— “Em cưới một người đàn ông tử tế.
Em không sợ chia sẻ hạnh phúc của mình cho người mà anh thương yêu… dù người đó không còn trên đời.”

Nam nghẹn ngào:

— “Cảm ơn em… Em làm anh biết ơn cả cuộc đời này.”


8. Ngày cưới đặc biệt nhất

Ngày cưới diễn ra tại một nhà hàng ven biển Nha Trang.

Bên cạnh sân khấu, khung ảnh của Ngọc được đặt trong một chiếc kệ gỗ nhỏ, xung quanh là vòng hoa baby trắng – loại hoa mà Ngọc thích nhất.

Khi MC nói:

— “Hôm nay, chú rể Nam có hai cô dâu:
Một là cô Hiền xinh đẹp.
Và một là người em gái quá cố của chú rể, cô Ngọc – người luôn muốn đứng cạnh anh trai trong ngày trọng đại.”

Cả hội trường im lặng vài giây.
Rồi tất cả… cùng vỗ tay.

Bố mẹ Nam khóc.
Nam nắm tay tôi thật chặt, môi run:

— “Cảm ơn em… vì đã để anh thực hiện lời hứa.”

Tôi nhìn khung ảnh Ngọc.
Tôi không thấy khó chịu.
Không ghen.
Không tủi thân.

Tôi chỉ thấy… một người con gái trẻ, hiền lành, đang mỉm cười từ một nơi xa.


9. Lời kết – và twist cuối nhẹ nhàng

Sau lễ cưới, khi dọn phòng, tôi thấy một lá thư được kẹp trong ngăn kéo tủ trang điểm.

Bên dưới nét chữ tròn trịa là dòng:

“Gửi chị dâu tương lai,
Em là Ngọc.
Nếu một ngày nào đó anh Nam cưới vợ,
em mong chị là người tốt với anh ấy.
Anh ấy sống cả đời vì em đủ rồi…
Từ lúc đó trở đi, em muốn có người khác chăm sóc anh ấy.”

Tôi khóc.

Không phải vì buồn.
Mà vì hiểu rằng:

Đôi khi, người thứ hai xuất hiện trong đám cưới…
không phải người chen vào tình yêu,
mà là người khiến tình yêu ấy trở nên trọn vẹn hơn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News