Tôi tên Vy, ba mươi hai tuổi, nhân viên kế toán cho một công ty logistic ở Sài Gòn. Chồng tôi – Minh – là thợ điện, hiền nhưng… sĩ diện hảo. Mỗi lần có họ hàng, bạn bè, là bệnh sĩ diện trong anh lại trỗi dậy như được ai bơm khí.
Chúng tôi cưới nhau được bốn năm, chưa có con. Tôi vẫn nghĩ mình hiểu rõ Minh – cho đến cái ngày chiếc thẻ ngân hàng biến mất.
1. Sự biến mất kỳ lạ
Sáng thứ sáu, tôi định chuyển tiền đóng tiền thuê nhà thì không thấy thẻ ATM đâu. Lục tung ví, túi xách, cả ngăn tủ vẫn không thấy. Thẻ đó tôi dùng riêng để dành tiền phòng lúc ốm đau, ít khi đụng vào.
Tôi thoáng rùng mình:
Chẳng lẽ…?
Nhưng tôi lắc đầu ngay. Minh không phải loại người lấy trộm. Anh luôn nói “tiền bạc vợ giữ cho chắc”, thi thoảng tôi đưa anh vài triệu tiêu vặt là được.
Nhưng đến trưa, khi lướt Facebook, tim tôi rớt cái bịch.
Trên tường Facebook của chị Hai bên chồng đăng một tấm ảnh chụp cả đoàn 10 người đứng ở sân bay Cam Ranh, caption rõ to:
“Nhờ có thằng Minh mà đại gia đình mình mới được chuyến du lịch Nha Trang sang xịn thế này!”
Tôi bấm vào từng ảnh. Minh đang tươi cười kéo vali, tay giơ vé máy bay. Cả nhà nội rộn ràng như đi trúng số.
Tôi thấy buồn cười. Một tiếng cười nghèn nghẹn.
Và ngay lúc ấy, tin nhắn báo biến động số dư dồn dập hiện lên.
Tổng cộng hơn 34 triệu.
Tôi ngồi cứng người một lúc rất lâu. Không phải vì tiếc tiền. Mà vì cái cảm giác… bị phản bội.

2. Gọi điện
Tôi gọi cho Minh.
Anh bắt máy sau ba hồi chuông, giọng hồ hởi:
– Ủa vợ, anh đang đi đón taxi về khách sạn nghe! Ở đây đẹp lắm, hải sản tươi… À, chắc lát anh hết pin đó.
Tôi hỏi thẳng:
– Anh lấy thẻ của em hả?
Bên kia im 3 giây.
– Ờ… ờ thì… anh mượn chút. Mà anh tính về nói với em chứ có giấu gì đâu.
– 34 triệu là “chút” của anh?
Lại im.
– Rồi sao anh dẫn nguyên nhà đi mà không nói với em?
– Thì… má anh nói mấy năm nay gia đình chưa đi chơi chung lần nào. Rồi em đi làm suốt, anh cũng muốn thể hiện với người ta là mình… ừm… cũng lo được cho gia đình…
Tôi nói bình thản:
– Nên anh lo bằng tiền của em?
Anh lí nhí:
– Vợ chồng mà… tiền ai chẳng là tiền chung.
Tôi bật cười khô khốc:
– Ủa vậy sao không lấy lương anh?
Minh im lặng. Tôi nghe tiếng sóng biển vọng vào máy, nghe tiếng chị Hai gọi “Minh ơi chụp thêm bức nữa”. Lúc ấy tôi không còn giận nữa, chỉ thấy… trống rỗng.
Tôi nói:
– Thôi anh đi chơi vui. Em làm chút việc.
Và tôi tắt máy.
3. Việc tôi làm
Không phải tôi báo công an. Không phải tôi gọi nhà chồng làm ầm lên.
Tôi đến ngân hàng, khóa thẻ, đổi mã OTP, rồi in toàn bộ sao kê 6 tháng.
Sau đó, tôi gọi cho má chồng.
– Dạ con chào má. Con gửi má ảnh sao kê nè. Con nhờ má giữ giùm. Khi nào con với Minh nói chuyện xong mà ảnh chịu hoàn tiền thì má xé đi. Còn ảnh không chịu… con nhờ má làm người chứng.
Giọng má chồng khựng lại:
– Trời đất, nó lấy thiệt hả con? Má tưởng nó nói là tiền tụi nó để dành…
– Dạ, số tiền đó con dành để đi khám lại bệnh tuyến giáp. Lát đi bệnh viện con tính lấy ra. Ai dè…
Má chồng thở dài rất sâu, rồi bà nói một câu khiến tôi đứng tim:
– Con cứ để má. Con đừng buồn. Chuyến đi này… má sẽ gửi cho mấy đứa email hủy hết lịch trình, kêu tụi nó tự thanh toán phần còn lại. Để coi anh Minh nó dám sĩ diện tới đâu.
Tôi không ngờ má chồng… đứng về phía tôi.
Nhưng tôi chưa làm xong “một việc”.
Tối đó tôi lên Facebook, không đăng bóc phốt, không đá đểu. Tôi đăng một status nhẹ nhàng:
“Tiền có thể kiếm lại, nhưng niềm tin một khi đã vỡ thì khó lành. Có những chuyện không phải do thiếu tiền, mà do thiếu tôn trọng.”
Không tag ai. Không nói ai.
Nhưng ai đủ tinh thì hiểu.
4. Nha Trang hỗn loạn
Khoảng 11h đêm, Minh gọi liền 7 cuộc. Tôi không bắt. Khi tôi vừa tắm xong thì anh nhắn:
“Em làm cái gì vậy? Má hủy hết booking rồi!!”
Đến sáng hôm sau, tôi nghe má chồng gọi kể lại câu chuyện.
Hóa ra sau khi thấy sao kê, má chồng nổi giận thật. Bà tưởng Minh chỉ “thêm chút tiền” vô chuyến đi, nào ngờ lấy hết tiền của tôi.
Khi má gửi sao kê cho cả nhóm chat gia đình, ai nấy đều chết lặng. Chị Hai bảo:
– Trời ơi tụi tôi tưởng tiền nhà hai đứa để dành? Ai dè tiền Vy?
Nhiều người quê độ. Chú Ba còn nói:
– Nó không nói trước là sai. Dẫn cả nhà đi bằng tiền đàn bà là không được.
Minh đứng giữa sảnh khách sạn đỏ mặt tía tai. Khi nghe khách sạn nói rằng còn hai đêm nữa chưa thanh toán phần dịch vụ, anh đứng hình. Cả nhà đồng loạt ngừng cười.
Và điều tôi không ngờ nhất: má chồng lấy tiền lương hưu của bà trả ngay phần phòng còn lại, nhưng tuyên bố:
– Còn những khoản khác… ai hưởng thì người đó tự trả. Minh trả cho Minh. Người nào ăn uống bao nhiêu thì tự góp. Vui thì vui, nhưng không ai vui trên sự lén lút của người khác.
Minh như bị xát muối vô mặt. Nghe đâu tối đó cả nhà đi ăn nhưng Minh chỉ ngồi cúi đầu, ăn không nổi.
5. Anh trở về
Ba ngày sau, Minh về nhà. Tôi đang ngồi gấp đồ thì cửa mở cái “cạch”.
Anh đứng đó, người phờ phạc, mắt thâm quầng. Anh ôm vali, đặt xuống rồi quỳ luôn trước mặt tôi.
– Vy… anh xin lỗi. Anh sai rồi. Anh không dám nhìn mặt em.
Tôi thở dài:
– Em không cần anh quỳ. Em cần anh giải thích: Tại sao anh làm vậy?
Minh nói trong hơi thở run run:
– Anh… muốn má anh tự hào. Mấy anh chị hay chê anh lương thấp, nói anh lấy vợ giỏi nên sống nhờ vợ. Anh nghe riết… anh tự ám ảnh. Khi cả nhà bàn đi Nha Trang mà nói ai cũng kẹt tiền, tự nhiên anh muốn chứng tỏ. Anh ngu thiệt.
Tôi im lặng.
Minh nói tiếp:
– Anh đã vay ngân hàng rồi. Anh trả lại cho em hết. Lãi anh tự chịu.
– Tốt – tôi nói. – Nhưng tiền không phải vấn đề. Vấn đề là anh không tôn trọng em.
– Anh biết…
Tôi nhìn anh rất lâu. Người đàn ông trước mặt tôi không phải kẻ xấu. Chỉ là người quá ám ảnh bởi ánh mắt phán xét của người khác mà quên mất cảm xúc người gần nhất.
– Minh, em chỉ cần một điều – tôi nói – Từ nay anh có chuyện gì, nói em biết. Dù anh thích sĩ diện cũng phải nhớ: sĩ diện mà làm tổn thương vợ thì không đáng.
Anh gật đầu, nước mắt rơi xuống nền gạch.
Tôi nghĩ mình sẽ giận anh thật lâu. Nhưng điều bất ngờ hơn lại đến sau đó.
6. Twist bất ngờ
Một tuần sau, tôi nhận được cuộc gọi từ chị Hai bên chồng:
– Vy ơi… em tới nhà má một chút được không? Có chuyện này…
Khi tôi đến, tôi thấy cả nhà đang ngồi đông đủ, kể cả Minh. Nhưng ánh mắt ai cũng… ái ngại.
Chị Hai đưa tôi một tờ giấy.
Tôi đọc xong mà đứng hình.
Đó là giấy chuyển khoản 27 triệu – phần tiền mà từng thành viên trong gia đình đã góp lại để trả cho tôi.
Chị Hai nói:
– Vy, tụi chị xin lỗi. Tụi chị không biết Minh lấy tiền em. Trong nhà ai cũng lúc khó lúc dễ. Chỉ có Minh… nó sĩ diện, nhưng thiệt lòng nó thương em lắm. Dù gì tụi chị cũng đã hưởng chuyến đi đó, nên tụi chị góp lại. Em cầm giùm để tụi chị đỡ áy náy.
Tôi nghẹn họng:
– Em đâu có đòi…
Má chồng nắm tay tôi:
– Con cứ nhận. Không ai muốn để sự tử tế của con bị xem là hiển nhiên. Con đã tin tưởng Minh, nó sai, má sửa nó rồi. Giờ tới lượt tụi má sửa mình.
Tôi nhìn Minh. Anh không nói gì, chỉ cúi đầu.
Lúc ấy, tôi hiểu rằng sự việc này – tưởng là đổ vỡ – lại là cơ hội để cả nhà… trưởng thành.
Và có một twist nhỏ nữa.
Khi ra về, má chồng dúi vào tay tôi một cái phong bì:
– Cái này là phần má để riêng cho hai đứa. Đi khám bệnh đi nghen con. Sức khỏe mới là quan trọng.
Tôi mở ra: 5 triệu.
Tôi bật khóc.
7. Lời kết
Về đến nhà, tôi nói với Minh:
– Em nhận tiền của mọi người. Nhưng em sẽ gửi lại một nửa để mọi người dùng vào việc khác. Chuyến đi đó dù sao cũng là kỷ niệm của gia đình.
Minh ôm tôi từ phía sau, giọng khàn khàn:
– Vy, cảm ơn em. Từ giờ… anh không sĩ diện nữa. Anh sĩ diện với em thôi: để em không bao giờ thấy xấu hổ vì anh.
Tôi mỉm cười.
Có những vết nứt không để làm tan vỡ, mà để ánh sáng lọt vào.
Và chỉ cần người ta còn biết sửa, thì mọi thứ vẫn còn hy vọng.