1. Cuộc hôn nhân nhiều ánh mắt dị nghị
Tôi tên Lan, 32 tuổi, nhân viên kế toán ở Bình Dương.
Tôi lấy anh Thành – 45 tuổi, làm chủ một xưởng mộc nhỏ.
Anh hiền, sống chân thật, từng ly hôn nhiều năm trước.
Chuyện khiến bất cứ ai cũng xì xào là:
Anh có một cô con gái riêng tên Vy… 24 tuổi.
Nghĩa là chỉ kém tôi 8 tuổi.
Ngày tôi dọn về nhà anh, hàng xóm nói nhỏ với nhau:
— “Cưới vợ trẻ để có người đỡ đần hả?”
— “Không biết sống chung với con riêng có êm không đây.”
— “Tội con gái lớn, mẹ bỏ đi, giờ có mẹ kế trẻ măng…”
Tôi nghe hết, nhưng cố gắng bỏ ngoài tai.
Tôi biết, bước vào cuộc hôn nhân này không dễ.
Tôi chuẩn bị sẵn tâm lý để làm bạn với Vy, chứ không phải làm mẹ nó.
Nhưng đời… luôn khó hơn mình nghĩ.
2. Những cảnh tượng khiến tôi sốc nặng
Chỉ trong hai tuần đầu, tôi liên tục chứng kiến những điều khiến lòng mình chùng xuống.
Cảnh 1
Một tối, tôi từ bếp bước ra thì thấy Vy kéo áo anh Thành, giọng gắt:
— “Ba! Ba hứa rồi, ba không được làm như vậy nữa!”
Anh Thành luống cuống:
— “Ba xin lỗi… ba không cố ý…”
Tôi đứng chết lặng.
Tại sao nó lại nắm cổ áo ba nó như vậy?
Còn anh Thành thì mặt tái đi như mắc lỗi lớn.
Tôi bước ra, Vy thấy tôi liền buông tay, lườm một cái đầy khó chịu rồi bỏ lên phòng.
Tôi hỏi anh:
— “Có chuyện gì vậy anh?”
Anh ấp úng:
— “Ba con… chỉ hiểu lầm chút.”
Nói xong anh im lặng, mặt đầy mệt mỏi.
Tôi thấy bất an.

Cảnh 2
Trưa hôm sau, tôi đi làm về sớm, mở cửa phòng ngủ của anh Thành thì thấy… Vy đang ngồi trên giường của chúng tôi, mắt đỏ hoe, tay cầm áo sơ mi của anh.
Tôi hỏi:
— “Vy! Con làm gì trong phòng cô chú vậy?”
Nó nhìn tôi, đáp gọn lỏn:
— “Con tìm đồ của ba.”
Rồi nó đi thẳng ra, không thèm nhìn tôi một cái.
Tôi đứng ở đó, cảm giác như người ngoài trong chính nhà mình.
Cảnh 3
Chiều thứ sáu, tôi về nhà bất ngờ và thấy Vy… ôm chặt anh Thành từ phía sau.
Anh giật mình đẩy nhẹ nó ra, nhưng Vy bám rất chặt:
— “Con sợ lắm ba… ba đừng bỏ con…”
Tôi đứng chết trân.
Tôi muốn hét lên.
Muốn hỏi:
“Tại sao hai người ôm nhau như vậy trước mặt tôi?”
Vy nhìn thấy tôi, buông tay, chạy lên phòng.
Anh Thành thở dài, ngồi xuống ghế, mặt như vừa trải qua chuyện kinh khủng.
Tôi hỏi:
— “Anh… thật sự có chuyện gì với Vy? Hay là… em nên biết điều và đi?”
Anh hốt hoảng:
— “Không! Em đừng hiểu lầm. Anh xin em.”
Nhưng anh không nói lý do.
Và sự im lặng của anh… khiến tôi nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
3. Lời thiên hạ bắt đầu vang trong đầu tôi
Bạn bè tôi bảo:
— “Thành thật nhé Lan. Con gái lớn dễ ghen ba, dễ coi mẹ kế như kẻ cướp.”
— “Nhưng ôm nhau, kéo áo nhau, ra vào phòng nhau kiểu đó… bất thường lắm.”
Tôi không muốn tin.
Nhưng hình ảnh Vy ôm anh Thành cứ ám lấy tôi mỗi đêm.
Tôi càng muốn gần gũi với chồng thì anh càng né tránh.
Như thể… anh đang giấu tôi điều gì đó về Vy.
Một đêm, tôi nghe giọng Vy trong phòng:
— “Ba mà nói ra với cô ta, con thề con bỏ nhà này luôn!”
Cánh cửa vừa khép, tôi nghe được rất rõ.
Tôi run.
Tôi bắt đầu nghi ngờ:
Vy có bệnh tâm lý? Hay nó ghen với tôi vì nghĩ tôi cướp ba nó?
Hay… giữa họ có điều gì khác mà tôi không hiểu?
Suy nghĩ ấy làm tôi nghẹt thở.
4. Đêm mưa – và sự thật bất ngờ
Một đêm mưa lớn, Anh Thành đi đón hàng, còn tôi ở nhà với Vy.
Khoảng 10 giờ đêm, tôi nghe tiếng la thất thanh từ phòng Vy:
— “Cứu con với!! Ba!! Ba ơi!!”
Tôi lao vào.
Vy ngồi trên sàn, tay run bần bật, thở dốc, mặt trắng nhợt.
Tôi hỏi:
— “Vy! Con sao vậy?”
Nó không nhìn tôi.
Nó thở gấp, ôm đầu, khóc nấc:
— “Ba ơi… ba đâu rồi…”
Tôi định chạm vào vai nó nhưng nó hét lên:
— “Đừng đụng vào tôi!!!”
Tôi sững lại, tay lơ lửng giữa không trung.
Rồi nó ôm ngực, vẻ hoảng loạn cực độ.
Tôi thấy cảnh tượng ấy… quen.
Tôi từng đọc về cơn hoảng loạn (panic attack).
Tôi lấy chai nước, ngồi cách nó một khoảng, nhẹ nhàng:
— “Vy… hít sâu đi con. Cô ở đây. Không ai làm gì con.”
Vy nhìn tôi với ánh mắt sợ sệt… nhưng lần đầu tiên không ghét bỏ.
Nó run rất lâu rồi từ từ bình tĩnh.
Tôi lấy chăn nhẹ phủ lên vai nó.
Vy nói nhỏ, giọng như trẻ lạc:
— “Cô đừng ghét con…”
Tôi giật mình.
— “Sao cô phải ghét con?”
Vy nghẹn:
— “Vì con… không bình thường…”
Tôi thở chậm.
— “Con chỉ đang sợ thôi. Ai cũng có lúc như vậy.”
Vy cắn môi:
— “Ba nói… đừng để cô nhìn thấy những lúc con lên cơn… vì cô sẽ bỏ ba…”
Tim tôi như bị bóp lại.
Cuối cùng tôi hiểu lý do anh Thành luôn né tránh, luôn giấu tôi.
Anh sợ tôi không chịu nổi trách nhiệm khi phải sống với một người con riêng… có vấn đề tâm lý.
Tôi hỏi khẽ:
— “Vy, con bị thế này bao lâu rồi?”
Vy cúi đầu:
— “Từ lúc mẹ bỏ đi…”
Tôi siết chặt tay áo, nước mắt rơi.
Nó nói tiếp:
— “Mỗi lần con lên cơn, con chỉ muốn ba ôm con.
Ba đừng nằm xuống… ba đừng uống rượu… ba đừng làm gì nguy hiểm…
Con sợ ba… cũng bỏ con như mẹ.”
Và tôi chợt hiểu:
Tất cả những cảnh tôi thấy:
Vy nắm cổ áo anh Thành là để ngăn ba không uống rượu vì stress.
Vy lục đồ trong phòng vì tìm áo của ba để giảm cơn lo lắng (mùi áo giúp ổn định tâm lý).
Vy ôm anh Thành vì cơn hoảng loạn.
Tất cả… đều là hiểu lầm của tôi.
Vy ngước lên:
— “Cô đừng bỏ ba nha. Ba vất vả vì con nhiều lắm…”
Tôi ôm lấy vai nó.
Lần đầu tiên, Vy… không đẩy tôi ra.
5. Sự thú nhận của anh Thành
Khi anh Thành về, thấy Vy ngồi tựa vào tôi, mắt anh đỏ hoe.
Tôi nói:
— “Anh… sao không nói cho em?”
Anh nhìn xuống:
— “Anh sợ em nghĩ Vy là gánh nặng.
Anh sợ… em bỏ anh như vợ trước đã bỏ hai cha con.”
Tôi chạm tay vào anh:
— “Anh sai rồi.
Không phải vì Vy mà em bỏ anh.
Em chỉ bỏ anh khi anh không tin em.”
Anh Thành ôm mặt, vai run run.
Đêm đó, ba người chúng tôi ngồi cạnh nhau trong phòng Vy.
Tôi nhìn hai cha con họ, bỗng thấy thương vô cùng.
6. Chặng đường chữa lành bắt đầu
Từ hôm sau, tôi chủ động đưa Vy đến bệnh viện tâm thần để khám.
Kết quả: Vy bị rối loạn lo âu kèm hội chứng hoảng loạn, cần trị liệu tâm lý định kỳ.
Vy không còn tránh mặt tôi nữa.
Nó bắt đầu hỏi tôi:
— “Cô Lan, cô thích ăn gì?”
— “Con làm phụ cô nấu được không?”
— “Cô dạy con kế toán đi, con muốn xin việc văn phòng.”
Dần dần, nó gọi tôi là “chị Lan” — đúng như tôi mong muốn, một mối quan hệ thân thiện, không ép buộc.
Một lần, Vy nói:
— “Con sợ cô bỏ ba lắm.
Nhưng bây giờ… con yên tâm rồi.”
Tôi bóp nhẹ tay nó:
— “Không ai bỏ ai hết. Nhà mình là nhà của ba người. Con yên tâm đi.”
Nó cười lần đầu tiên trước mặt tôi.
Một nụ cười… khiến mọi hiểu lầm tan như sương.
7. Twist cuối cùng – bí mật tôi chưa hề biết
Một tháng sau, anh Thành đưa tôi đến phòng làm việc của bác sĩ trị liệu.
Bác sĩ nói:
— “Tôi muốn cảm ơn chị Lan.
Từ khi chị xuất hiện, tình trạng của Vy cải thiện rất rõ.”
Tôi cười:
— “Em chỉ làm điều cần làm.”
Bác sĩ lật hồ sơ, nói điều tôi không ngờ:
— “Thực ra… nguyên nhân sâu xa khiến Vy luôn chống đối phụ nữ…
là vì nó nghĩ mẹ bỏ đi vì không chịu nổi bệnh của nó.”
Tôi sững người.
— “Nó nghĩ… lỗi là ở nó?”
— “Đúng vậy.
Vy từng nói: ‘Nếu con ngoan hơn, mẹ đã không rời đi.’
Nó mang nỗi ám ảnh đó nhiều năm, nên bất kỳ người phụ nữ nào đến với ba nó, nó đều xem là ‘người sẽ lại bỏ đi’.
Kể cả chị.”
Tim tôi nghẹn lại.
Tôi thở sâu, nhìn anh Thành – và hiểu vì sao anh phải cố gắng gánh hết mọi chuyện.
Vy không chỉ bị bệnh.
Nó bị bỏ rơi trong chính nỗi đau của mình.
Và suýt nữa… tôi cũng bỏ rơi nó vì những hiểu lầm ban đầu.
8. Kết
Giờ đây, mỗi chiều, tôi và Vy cùng ngồi đọc sách, thỉnh thoảng nó hỏi vài chuyện nhỏ xíu, rất đỗi dễ thương:
— “Chị Lan, mai mình ăn bánh tráng trộn nha?”
— “Chị ơi… chị buộc tóc cho em với!”
Tôi cười:
— “Ừ, lại đây.”
Vy dựa đầu vào vai tôi, thì thầm:
— “Em không sợ cô bỏ ba nữa…
Em biết chị thương ba… và thương cả em.”
Tôi vuốt tóc nó.
Tôi nhận ra:
Hóa ra, để làm mẹ kế… không cần tuổi tác, không cần quyền lực.
Chỉ cần một trái tim chịu nhìn sâu hơn vào nỗi đau của một đứa trẻ trưởng thành.
Tôi từng sốc.
Từng nghi ngờ.
Từng suýt bỏ cuộc.
Nhưng chính Vy – cô gái kém tôi 8 tuổi – đã dạy tôi bài học lớn nhất:
Trong một gia đình, điều quan trọng nhất không phải ai đến trước, ai đến sau…
mà là ai chọn ở lại.