×
×

Hôm đó, tôi mang áo khoác lên sân thượng phơi. Tình cờ tôi thấy Minh đứng một mình gần lan can, đầu hơi nghiêng, gương mặt hướng về thành phố.

Tôi tên An – 27 tuổi – nhân viên marketing chạy deadline quanh năm. Mỗi sáng tôi đều băng qua con hẻm nhỏ trên đường Cộng Hòa để đến công ty. Ở đó có một cái “góc mai mối” – thực chất là quán nước vỉa hè có cô chủ quán mê nghề se duyên nên ai ế, ai chán đời hay ai buồn chuyện tình cảm đều bị cô “hỏi han lý lịch”.

Tôi thì dĩ nhiên… thuộc nhóm “ế bền vững”.

Hôm đó, tôi đang đi làm thì bị một bàn tay kéo nhẹ lại. Quay sang, tôi thấy một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi, dáng người nhỏ nhưng rất sang. Bà mặc áo dài tím, gương mặt phúc hậu, ánh mắt hiền đến mức chỉ nhìn thôi là thấy yên.

— Cháu ơi… cho bác xin vài phút được không?

Tôi hơi bối rối:

— Dạ… bác cần gì ạ?

Bà nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt như dò xét:

— Cháu làm nghề gì? Có người yêu chưa?

Tôi bật cười vì tưởng bà là bạn cô mai mối:

— Con làm văn phòng, chưa có người yêu ạ…

Bà bỗng hạ giọng, rất nghiêm túc:

— Vậy cháu có muốn nhận… 1,8 tỷ tiền mặt, kèm căn biệt thự 500 mét vuông… để chăm sóc cho con trai bác không?

Tôi suýt nghẹn.

— B-bác… nói gì ạ?

Bà lấy trong túi ra một tập hồ sơ. Bên trong là sổ đỏ, bản photo giấy chuyển khoản và cả hình ảnh một căn biệt thự kiểu châu Âu rộng mênh mông.

Rồi bà nói:

— Con trai bác bị mù sau tai nạn. Bác đi xem nhiều người, không ai chịu chăm nó. Bác trả 1,8 tỷ, thêm căn nhà… miễn sao cháu ở đó chăm sóc nó, làm bạn với nó, giúp nó đỡ cô độc.

Tôi há hốc miệng.

1,8 tỷ…?

Biệt thự 500 mét vuông…?

Vì chăm sóc một người mù?

Thật sự… quá hời.

Nhưng rồi bà mở điện thoại, đưa tôi xem một bức ảnh.

Chỉ vừa nhìn một giây, tôi đồng ý ngay.

Người đàn ông trong ảnh – khoảnh khắc khiến tôi quên luôn cả tiền lẫn biệt thự – đẹp đến nín thở. Đẹp theo kiểu đàn ông lịch lãm: sống mũi thẳng, môi mỏng, gương mặt hơi nghiêm nhưng rất cuốn hút. Ánh mắt anh trong ảnh… không giống người bị mù. Trong veo, sâu, sáng đến khó hiểu.

Tôi gần như thì thầm:

— Anh… bị mù… thật ạ?

Bà gật đầu.

— Mù hoàn toàn. Nhưng nó sống thiện, hiền lắm. Chỉ khổ cái… nó mặc cảm. Cháu nhận giúp bác nhé.

Tôi nhìn lại ảnh lần nữa… ừ thì tôi cũng mù luôn rồi, mù vì trai đẹp.

Tôi gật đầu.

— Dạ… con đồng ý.

Bà mừng rỡ, nắm tay tôi:

— Cháu cứu đời nó rồi. Cảm ơn cháu.

Tôi cười, lòng háo hức xen chút lo lắng. Không ngờ… chỉ vài ngày sau, tôi chết lặng khi biết sự thật.


Tôi dọn đến biệt thự ngay cuối tuần.

Vừa bước vào cổng, tôi choáng ngợp. Ngôi nhà rộng hơn cả trên ảnh: sân vườn xanh mướt, hồ cá Koi trong veo, phòng khách sang trọng như resort. Bà cô – tên là bà Lưu – đưa tôi vào một căn phòng tầng hai:

— Đây là phòng cháu.

— Còn phòng anh… à con trai bác ở đâu ạ?

Bà chỉ lên cầu thang uốn cong mềm mại:

— Nó ở phòng trên cùng. Nhưng… từ hôm bị mù, nó không cho ai vào ngoại trừ bà giúp việc. Cháu cứ từ từ… đừng vội gặp.

Tim tôi đập mạnh.

Tôi đến đây để chăm người ta mà giờ không gặp được thì… chăm kiểu gì?

Như hiểu ý tôi, bà nói:

— Cháu yên tâm. Nó cần thời gian. Tối nay ăn cơm chung, bác sẽ đưa cháu lên giới thiệu.

Buổi tối, tôi thấp thỏm chờ.

Khoảng 7 giờ, bà gõ cửa phòng tôi:

— Lên gặp nó.

Tôi đi theo bà, từng bậc cầu thang như dài vô tận. Đến cửa phòng, bà gõ nhẹ:

— Minh ơi… mẹ vào nha?

Giọng nam trầm trầm vọng ra:

— Mẹ vào đi.

Tôi nín thở.

Bà mở cửa, kéo tôi vào.

Người đàn ông trong ảnh đang ngồi bên bàn gỗ, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt anh. Đúng là anh – từng đường nét, từng góc nghiêng đều hoàn hảo. Chỉ có đôi mắt… hơi lệch hướng, không tập trung vào điểm nào.

Tôi bất giác chạm tay vào ngực mình – tim đập thình thịch.

Bà giới thiệu:

— Minh, đây là An. Từ nay nó sẽ… ở đây, giúp con.

Anh khẽ xoay mặt về phía tôi, giọng trầm nhưng lạnh:

— Tôi không cần ai giúp. Mẹ đừng làm phiền.

Tôi hơi khựng lại.

Bà cười:

— An chỉ ở tạm. Con cứ coi như có thêm bạn.

Minh im lặng, gương mặt không biểu cảm.

Bà kéo tôi ra ngoài:

— Nó vậy đó… bị mù nên cộc. Cháu đừng để ý.

Tôi gật.

Nhưng trong lòng… càng tò mò hơn.

Một người đàn ông đẹp như tượng, sống cô độc trong căn phòng tối…
Và tôi – đứa “cô nàng bình thường” – được trả tiền để ở cạnh anh ấy.

Chuyện này… giống truyện ngôn tình quá.

Nhưng đời thực không như mơ.

Vì càng sống lâu trong căn biệt thự đó… tôi càng cảm thấy Minh không chỉ đơn giản là người đàn ông bị mù.

Anh có bí mật.

Và bí mật đó… khiến tôi sợ đến run người.


Những ngày đầu, Minh hầu như không nói chuyện với tôi. Mỗi lần tôi mang đồ ăn lên phòng, anh đều chỉ nói đúng hai chữ:

— Để đó.

Có hôm tôi hỏi:

— Anh có cần con đọc sách cho nghe không ạ?

Anh đáp cụt lủn:

— Không.

Nhưng tôi không nản. Tôi bắt đầu tìm hiểu sinh hoạt của anh: giờ nào anh dậy, thích ăn gì, hay ngồi ở đâu trong vườn.

Rồi một ngày mưa, tôi phát hiện điều đầu tiên… làm tôi rùng mình.

Hôm đó, tôi mang áo khoác lên sân thượng phơi. Tình cờ tôi thấy Minh đứng một mình gần lan can, đầu hơi nghiêng, gương mặt hướng về thành phố.

Điều kỳ lạ là…

Mắt anh nhìn thẳng vào tôi.

Không phải kiểu hướng vô tình của người mù. Mà là nhìn chính xác, như thể anh thấy rõ tôi đang đứng chỗ nào.

Tôi nổi da gà.

Tôi thử bước sang trái.

Ánh mắt anh… di chuyển theo.

Tôi bước sang phải.

Ánh mắt vẫn bám theo.

Tôi đứng im, tim đập mạnh:

— Anh… có tìm ai à?

Minh giật mình, quay mặt đi:

— Tôi… nghe tiếng bước chân của cô thôi.

Tôi cố cười:

— À… vậy hả.

Nhưng trong lòng thì lạnh toát.

Lẽ nào…

Anh không hề bị mù?

Nếu vậy… tại sao phải giả vờ?

Tôi giữ bí mật đó, âm thầm quan sát nhiều hơn.

Một lần khác, tôi đặt bát cháo trước mặt anh. Anh đưa tay chạm đúng cái thìa, mà không hề dò dẫm. Rồi anh tìm đúng ly nước – đặt cách bát 20cm – trong khi người mù sẽ khó làm thế.

Càng ngày, tôi càng chắc: Anh Minh có thể nhìn thấy.

Nhưng anh giả vờ.

Và tôi… bắt đầu sợ.

Nhưng nỗi sợ chưa phải điều tệ nhất. Bởi twist thật sự… đến vào đêm hôm đó.


Khoảng 1 giờ sáng, tôi đang ngủ thì nghe tiếng động trong phòng. Giống tiếng người… bước rất khẽ.

Tôi bật đèn ngủ.

Không có ai.

Tôi quệt mồ hôi lạnh, nghĩ chắc mình tưởng tượng. Tôi nằm xuống, kéo chăn kín người.

Vài giây sau… tôi cảm giác có cái gì đó chạm nhẹ vào đầu giường.

Tôi quay ngoắt…

Không có ai.

Nhưng cửa phòng… đang hé mở.

Tôi nhớ rất rõ tôi đã khóa.

Tôi run đến mức không dám ngủ nữa.

Sáng hôm sau, tôi gặp bà Lưu trong bếp:

— Bác ơi… nhà mình ban đêm có ai đi lại không ạ?

Bà giật mình:

— Cháu nghe gì sao?

Tôi kể sơ.

Bà cau mày:

— Ở đây không ai lên tầng của cháu ban đêm đâu. Mà… cháu nhớ khóa cửa kỹ nhé. Nhà rộng, nhỡ gió thổi…

Nhưng sắc mặt bà… tái hẳn.

Tôi càng lo.

Tối hôm đó, tôi quyết định nói chuyện thẳng với Minh. Khi tôi mang trà gừng vào phòng anh, tôi đứng ở cửa:

— Anh Minh… nhà đêm qua có ai lên phòng em không?

Anh hơi nghiêng đầu:

— Sao cô hỏi tôi?

— Vì… anh là người ở tầng này.

Minh im vài giây, rồi nói:

— Tôi không lên. Nhưng tôi nghĩ cô nên… dọn xuống phòng gần mẹ tôi hơn.

Tôi rùng mình:

— Tại sao ạ?

— Ở biệt thự này… có những chuyện cô không nên biết.

Câu nói ấy khiến tôi lạnh sống lưng.

Tôi run giọng:

— Anh thấy được đúng không? Anh không bị mù.

Minh siết chặt tay, gương mặt thoáng biến sắc:

— Cô nghĩ vậy à?

— Em chắc.

Không gian lặng như tờ.

Rồi anh nói khẽ:

— Cô xuống nhà dưới đi. Càng xa tôi càng tốt.

Tôi hoảng:

— Anh làm em sợ đó.

Anh bật cười nhẹ… nhưng nụ cười ấy buồn vô hạn:

— Sợ đúng rồi.

Tôi lùi lại. Trước khi đi, tôi nghe anh nói một câu:

— Mẹ tôi… không nói hết sự thật cho cô đâu.

Tôi chạy ra khỏi phòng, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Sáng hôm sau tôi quyết định: phải rời khỏi đây.

Nhưng đúng lúc tôi thu dọn đồ, bà Lưu bước vào.

— Cháu tính đi đâu?

Tôi run:

— Dạ… con không hợp. Con xin phép…

Bà mím môi, rồi nói một câu khiến tôi đứng hình:

— Con trai bác… không hề mù. Nó chỉ giả vờ.

Tôi há hốc:

— Con biết…

Bà lại nói tiếp… bằng giọng khiến chân tôi mềm nhũn:

— Lý do nó giả vờ… là vì nó từng chứng kiến ba bị sát hại ngay trước mắt. Vì thủ phạm biết nó nhìn thấy, nên quay lại định giết nó để diệt khẩu. Bác kịp đưa nó đi cấp cứu… nhưng từ hôm đó nó cứ thuyết phục ai cũng tin rằng mình bị mù.

Tôi lặng người.

Bà nói tiếp, giọng nghẹn đi:

— Nó sống trong sợ hãi nhiều năm. Đến bây giờ thủ phạm vẫn chưa bị bắt. Nó… nhìn thấy mọi thứ nhưng giả như không thấy… để bảo toàn mạng sống. Cháu đến đây… không phải để yêu nó. Cháu đến để nó học cách tin vào một người… để nó mở mắt thật sự.

Tôi run bần bật.

— Nhưng… đêm hôm… có người vào phòng con…

Bà Lưu tái mặt:

— Cháu chắc… không phải Minh?

— Không ạ. Minh không xuống đó.

Bà Lưu bấu chặt tay vịn ghế:

— Có lẽ thủ phạm… đã lần ra nhà này.

Tôi chết lặng.

— Vậy… vậy con phải đi ngay!

Nhưng bà nắm tay tôi:

— Không! Chính vì vậy bác mới cần cháu. Minh tin cháu. Chỉ có cháu mới khiến nó chịu mở mắt… để nhận dạng kẻ đó.

Tôi cắn môi, nước mắt chảy ra. Tôi đã tưởng mình chỉ chăm sóc một người mù. Không ngờ lại rơi vào chuyện lớn đến vậy.

Tôi hỏi:

— Nhưng… sao bác lại đưa 1,8 tỷ và nhà cho con?

Bà nhìn thẳng vào tôi:

— Vì bác muốn mua… sự can đảm của cháu.

Câu nói khiến tim tôi thắt lại.

Tôi nhìn lên lầu – phòng Minh.
Người đàn ông trong ảnh – đẹp, lạnh lùng, cô độc… hóa ra đang sống trong ám ảnh giết người.

Và tôi… được chọn để cứu anh.

Không chỉ vì dung mạo. Mà vì…

Bà Lưu hạ giọng:

— Minh nói… chỉ có giọng cháu là khiến nó cảm thấy an toàn.

Tôi đứng lặng.

Tôi nhớ ánh mắt anh hướng về tôi hôm đứng trên sân thượng. Không phải ánh mắt của kẻ che giấu. Mà là ánh mắt của người… đang tuyệt vọng bám lấy một thứ gì đó.

Tôi lau nước mắt.

— Bác… để con lên gặp anh ấy.


Phòng Minh tối om. Anh đang ngồi ở góc giường, như thể biết trước tôi sẽ đến.

Tôi ngồi xuống cạnh, nói nhẹ:

— Minh… em biết hết rồi.

Anh không trả lời.

Tôi tiếp:

— Anh không mù. Anh chỉ sợ.

Bờ vai anh hơi run.

Tôi đặt tay lên tay anh:

— Em ở lại. Không vì tiền. Không vì nhà. Mà vì… em tin anh.

Lần đầu tiên, Minh quay mặt về phía tôi, rất chậm.

Và… anh mở mắt.

Đôi mắt đen sâu thẳm, đẹp đến đau lòng, rưng rưng nước.

— An… em đừng ở đây. Hắn sẽ quay lại.

Tôi nắm chặt tay anh:

— Em ở đây. Mình cùng đối mặt.

Anh khẽ nở nụ cười – lần đầu tiên tôi thấy.

Nụ cười ấy… khiến tôi hiểu rõ: tôi đến đây không phải tình cờ.

Và tôi không chỉ cứu anh.

Anh… cũng cứu tôi.


Câu chuyện chưa kết thúc tại đó. Nhưng đó là khoảnh khắc đầu tiên Minh mở mắt thật sự sau ba năm dài.

Còn thủ phạm?
Còn số tiền 1,8 tỷ, căn biệt thự, và cuộc sống sau đó?

Đó là một câu chuyện dài khác – nơi chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi nỗi sợ.

Nhưng với tôi…
Khoảnh khắc ấy… là lúc tôi biết mình không đồng ý vì gương mặt trong tấm ảnh.

Tôi đồng ý… vì ánh mắt thật sự của anh.

Ánh mắt… không còn muốn trốn chạy nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News