ĐÔI GIÀY CAO GÓT TRONG CỐP XE CHỒNG
Tôi tên An, ba mươi hai tuổi, làm kế toán cho một công ty nhỏ ở Hà Nội. Chồng tôi – Quân – là kỹ sư xây dựng, thường xuyên phải đi công tác dài ngày. Những chuyến đi của anh nhiều đến mức trong nhà, hình ảnh anh lúc có lúc không, giống như một cái bóng mờ nhòe.
Tuần này, Quân lại đi. Dự án ở Tây Nguyên, dự kiến một tháng mới về.
Buổi tối, dọn dẹp nhà cửa cho đỡ nhớ, tôi mang chổi ra garage quét. Khi nhìn thấy chiếc xe của anh dính đầy bụi đỏ đất bazan, tôi lẩm bẩm:
— Về thế nào thấy lại kêu đau lưng cho coi.
Ý định ban đầu chỉ là dọn cho sạch garage, không hiểu sao tôi lại mở cốp xe. Có lẽ vì nhớ anh. Có lẽ vì linh cảm mơ hồ nào đó.
Và rồi tôi đứng chết lặng.
Trong cốp, một đôi giày cao gót màu nude, size 36. Gót nhọn, kiểu dáng thanh lịch – loại mà tôi chẳng bao giờ đi.
Tôi cầm lên, tim đập thình thịch. Mùi nước hoa phảng phất trên lớp da mịn. Không phải của tôi. Cũng không giống phong cách của bất cứ người phụ nữ nào mà tôi quen.
Tai tôi ù đi.
Trong đầu bật lên hai chữ: Ngoại tình?
Không. Quân là người tôi tin nhất. Nhưng… đôi giày này, sao có thể giải thích?
Tôi đặt chúng lên bàn, nhìn như thể nhìn vào bằng chứng tội lỗi. Cảm giác nghẹn nghẹn trong cổ. Suốt nhiều năm chung sống, tôi chưa từng thấy dấu hiệu anh thay đổi. Chỉ có công việc ngày càng nhiều, những chuyến đi ngày càng dài, và khoảng cách giữa chúng tôi âm thầm lớn dần.
Tôi ôm mặt, cố gắng thở đều.
Nhưng thay vì nổi giận hay gọi điện làm ầm lên, tôi muốn… biết sự thật. Im lặng và đo lường. Một sự im lặng nhiều năm về trước bà ngoại từng dặn tôi:
“Nước sôi quá thì tắt lửa, lạnh quá thì đun lên. Hôn nhân cũng vậy.”
Tôi quyết định tìm chủ nhân đôi giày. Bằng mọi cách.
1. DẤU VẾT KỲ LẠ
Tôi lục đôi giày, hy vọng tìm được thứ gì đó. Ở bên trong, ngay dưới lót, có dòng chữ viết tay bằng bút bi xanh:
“K.L – 098…”
Số điện thoại bị mờ mất hai chữ số cuối, có lẽ do mồ hôi chân hoặc do thời gian. Nhưng đủ để tôi bắt đầu suy đoán.
Tôi lên mạng tra cứu các số đầu giống, thử gọi vài số khả dĩ. Đa phần là sai. Nhưng đến cuộc thứ tám…
— Alo… ai đấy ạ? – giọng nữ, dịu nhưng hơi khàn.
Tôi liếc đôi giày trong tay.
— Tôi… tình cờ nhặt được một món đồ. Có chữ “K.L” bên trong. Không biết có phải của chị không?
Ở đầu dây, một khoảng lặng dài.
Rồi cô ấy hỏi, giọng run nhẹ:
— Chị… đang ở đâu?
— Hà Nội.
— Có thể gặp nhau được không? Đây… là đồ của tôi.
— Chị tên gì?
Cô ấy im một chút. Tôi nghe hơi thở rất nhỏ, như người đang cố lấy can đảm.
— Gọi em là… Lan.
Hẹn nhau sáng mai, quán cà phê nhỏ gần hồ Trúc Bạch.
Tôi tắt máy, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa hồi hộp như sắp mở ra cánh cửa mà mình không biết sau đó là vực sâu hay ánh sáng.
Quân vẫn chưa nhắn tin. Tôi nhìn đôi giày lần cuối trước khi đóng cửa garage. Trong lòng ngổn ngang.
2. GẶP NGƯỜI PHỤ NỮ TÊN LAN
Sáng hôm sau, tôi đến quán từ sớm. Trời mùa đông lất phất mưa.
Lan đến sau tôi khoảng 5 phút.
Cô mặc bộ đồ công sở xanh đậm, dáng người mảnh, mái tóc dài buộc gọn. Khuôn mặt đẹp, nhưng có nét khắc khổ, phòng thủ. Giống người từng trải qua nhiều bầm dập.
Cô nhìn tôi, đôi mắt mở to khi thấy đôi giày đặt trên bàn.
Rồi cô khẽ nói câu đầu tiên:
— Chị… cuối cùng cũng tìm được em.
Tôi ngơ ngác.
— Tôi… tìm em?
Lan mím môi, đôi mắt đỏ hoe:
— Quân nói… chị là người cuối cùng có thể giúp em.
Tim tôi giật mạnh.
— Quân? Chồng tôi? Em quen anh ấy?
Lan gật đầu.
— Dạ… quen. Nhưng không phải như chị nghĩ.
Rồi cô hít sâu.
— Em… là người anh ấy cứu.
Cứu?
Tôi ngồi lặng, hai tay siết chặt.
Lan kể: ba tháng trước, cô đi xe khách từ Thanh Hóa lên Hà Nội để xin việc. Xe bị tai nạn lúc đêm. Cô bị kẹt dưới ghế, gãy tay, mất rất nhiều máu. Người đầu tiên phát hiện ra cô là… Quân. Vì hôm đó anh đi qua đoạn đường ấy, thấy xe nghiêng bên vệ.
— Anh ấy đưa em vào bệnh viện, tạm đóng tiền viện phí cho em. Lúc tỉnh lại, em… không nhớ gì. Bác sĩ bảo bị chấn thương khiến một phần trí nhớ trước đó mờ đi. Em chỉ nhớ tên mình. Điện thoại mất. Giấy tờ mất. Em không biết ai thân, ai quen.
Tôi nghe mà tim thắt lại.
Cô lấy đôi giày trên bàn, vuốt nhẹ:
— Đây là thứ duy nhất em còn giữ. Lúc xe bị lật, nó văng ra ngoài, bị dập gót. Em tìm lại được nó trong đống đồ hỏng của xe. Em viết số điện thoại vào, hy vọng một ngày nào đó tìm lại được người quen.
Tôi hỏi:
— Nhưng… sao đôi giày lại ở trong xe của chồng tôi?
Lan nhìn tôi bằng ánh mắt bối rối:
— Em… tưởng anh Quân sẽ quay lại bệnh viện. Em giấu đôi giày vào cốp xe của anh, mong anh nhớ mà quay lại tìm.
Tôi giật mình:
— Em giấu… lúc nào?
— Khi anh ấy giúp em chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng thường. Anh đặt đồ lên xe để lấy giấy tờ hộ em. Em… sợ mình không kịp nói hết, nên giấu vào đó.
— Rồi sau đó?
Lan cúi đầu:
— Anh Quân… có đến thêm một lần. Nhưng em xuất viện sớm hơn dự kiến vì anh bảo phải đi công tác gấp, không kịp gặp em. Bệnh viện cho em số của anh. Em gọi… nhưng không ai bắt máy.
Tôi siết chặt tay.
Đúng thời điểm đó, Quân đúng là rất bận. Có hôm về nhà ngủ được hai tiếng rồi lại đi. Anh từng than chuyện dự án bị đẩy tiến độ, tôi cũng không hỏi nhiều.
Tôi hạ giọng:
— Em tìm anh ấy để… cảm ơn?
Lan lắc đầu, mắt ngấn nước:
— Không chỉ vậy.
Cô chạm tay lên ngực.
— Em muốn tìm… chính mình.
— Ý em là?
Lan kể: sau vụ tai nạn, dù trí nhớ chưa hồi phục, cô linh cảm rằng mình đang đi tìm một người – ai đó rất quan trọng với cô. Một người mà cô nhớ bằng cảm giác, không phải bằng hình ảnh.
— Khi tỉnh lại trong bệnh viện, hình ảnh duy nhất trong đầu em là… một người phụ nữ kéo tay em và nói: “Em theo chị!” Em không biết đó là ai.
Cơ thể tôi như đông cứng.
Tôi chợt nhớ… hai mươi năm trước, khi tôi mười hai tuổi, nhà nghèo, bố mất sớm, mẹ đạp xe cả ngày vẫn không đủ nuôi hai chị em. Một lần tôi vào chợ phụ mẹ bán rau, có đứa trẻ lạc. Tôi nắm tay nó, kéo vào chỗ an toàn, trong khi người bán trong chợ còn đang tìm người nhà nó. Đứa bé gầy, đôi mắt hoảng sợ. Tôi nói đúng câu ấy:
“Em theo chị.”
Tôi nuốt khan.
Không. Không thể trùng hợp thế được.
Lan nhìn sâu vào mặt tôi một lúc lâu. Rồi cô hỏi, giọng run:
— Chị… có từng là “chị An” ở chợ Hào Nam không?
Tôi đứng bật dậy.
Cả quán quay lại nhìn.
Tôi gần như hết hơi:
— Em… năm ấy… là bé gái bị lạc đó?
Lan gật, nước mắt rơi lăn trên má:
— Em bị lạc mẹ. Người ta dẫn em đến trụ sở phường. Sau đó… em bị lừa bán vào một gia đình làm thuê. Em trốn, rồi lại bị bắt. Cuộc đời em… nhiều lần tưởng kết thúc. Trong đầu em chỉ còn duy nhất ký ức có một chị lớn nắm tay em… bảo em “theo chị.”
Tôi ôm miệng, tim như có ai bóp chặt.
Lan khóc nghẹn:
— Khi gặp tai nạn, trí nhớ mờ đi… chỉ có hình ảnh đó là rõ nhất. Em nói với anh Quân rằng… em phải tìm bằng được chị.
Tôi ngồi phịch xuống ghế. Mọi thứ trong đầu xoay vòng.
Quân biết chuyện này?
Anh biết Lan đang đi tìm tôi?
Anh đang muốn giúp tôi gặp lại em gái thất lạc đó… nhưng lại giấu tôi?
Tôi hỏi:
— Em biết tên chị bằng cách nào?
Lan lau nước mắt:
— Em không nhớ họ tên đầy đủ. Chỉ nhớ chị tên An. Với nhớ chị có… nốt ruồi nhỏ gần tai trái.
Tôi run lẩy bẩy.
Tôi đưa tay vén tóc sang bên.
Lan nhìn thấy nốt ruồi nhỏ xíu của tôi. Cô bật khóc nức nở.
— Đúng là chị! Là chị rồi! Em tìm chị lâu lắm rồi!
Tôi gần như không thở nổi. Hai mươi năm. Hai mươi năm tôi luôn nghĩ đứa bé đó sau cùng được giao lại cho gia đình nó. Không ngờ…
Tôi vòng tay ôm Lan. Cô gầy đến mức tôi cảm giác chỉ cần siết mạnh một chút là có thể gãy.
Cả hai khóc trong tiếng mưa lách tách ngoài hiên.
3. SỰ THẬT VỀ CHỒNG TÔI
Khi đã trấn tĩnh, tôi hỏi Lan:
— Em quen Quân thế nào?
Lan nói:
— Sau khi tai nạn, em được một nhóm thiện nguyện giúp đỡ tạm thời. Em kể chuyện muốn tìm chị. Trong nhóm đó có người quen anh Quân. Họ kể với anh. Anh nói rằng anh biết chị tên An, nên anh hỏi kỹ hơn. Anh nghi ngờ hai chị em mình thất lạc nhau. Anh đang cố tìm bằng chứng, tìm người thân cũ của em, tìm báo cáo năm đó. Vì sợ chị xót ruột, sợ chị quá hi vọng rồi thất vọng, nên anh… giấu chị.
Tôi ôm trán, thở hắt ra.
Hoá ra đôi giày không mang nghĩa phản bội.
Hoá ra anh đang âm thầm giúp tôi gặp lại người mà tôi tưởng đã biến mất khỏi cuộc đời.
Hoá ra tôi đã nghi oan cho anh.
Một cảm giác vừa đau vừa nhẹ tràn đầy lòng ngực.
Lan nói:
— Anh Quân bảo… nếu tìm được chị, trước tiên em phải nói một câu.
— Câu gì?
— “Chị, cuối cùng cũng tìm được em.”
Tôi bật khóc.
4. ĐOÀN TỤ
Chiều hôm đó, dưới trời mưa bụi, tôi gọi cho Quân. Anh bắt máy ngay.
— Em gọi đúng lúc anh đang nghỉ giữa giờ.
Tôi không kìm được:
— Cảm ơn anh.
Anh khựng lại:
— Em biết rồi?
— Em đã gặp Lan.
Ở đầu dây, tiếng thở dài đầy nhẹ nhõm:
— Anh xin lỗi vì đã không nói sớm. Anh… sợ em hi vọng quá rồi đau thêm. Anh chỉ muốn xác nhận chắc chắn mọi thứ trước khi kể cho em biết.
Tôi nghẹn:
— Anh lúc nào cũng làm một mình hết vậy?
— Vì anh sợ em lo.
Nước mắt tôi chảy dài.
— Quân… em xin lỗi vì đã nghi oan anh.
Anh cười dịu:
— Em chỉ lo cho anh thôi. Anh hiểu.
Tôi chợt hỏi:
— Khi nào anh về?
— Sớm nhất có thể. Dự kiến ba ngày nữa.
Tôi nhìn Lan ngồi trước mặt, đôi tay đan vào nhau đầy lo lắng.
— Về đi. Có người đợi anh ở đây.
Anh im lặng một chút rồi nói:
— Anh sẽ về sớm hơn dự kiến. Đợi anh.

5. GẮN KẾT NHỮNG MẢNH GHÉP
Ba ngày sau, Quân về thật. Anh vào cửa là chạy đến ôm tôi thật chặt.
Tối đó, ba chúng tôi ngồi bên bàn, nói rất nhiều. Lan kể chuyện đời cô, chuyện làm thuê, chuyện bị mất giấy tờ, chuyện suýt cưới nhầm người xấu khi làm công nhân ở miền Nam, chuyện trốn chạy, chuyện lang thang.
Còn tôi kể chuyện ngày đó, chuyện gia đình nghèo, chuyện mất liên lạc, chuyện cảm giác luôn thiếu một điều gì đó trong tim.
Quân ngồi nghe, đôi mắt đỏ.
Anh nói:
— Hai người nhất định phải đoàn tụ. Anh chỉ giúp một phần nhỏ.
Rồi anh nhìn tôi dịu dàng:
— An, em luôn là người đầy yêu thương. Em cứu một đứa bé, rồi nó lại trở về tìm em sau hai mươi năm. Anh tin… đây là cái kết mà cả hai chị em đều xứng đáng có.
Tôi nắm tay Quân.
Lan khẽ cười, mắt long lanh:
— Chị… từ giờ mình đừng xa nhau nữa nhé.
Tôi ôm cô:
— Không bao giờ nữa.
6. TỪ ĐÔI GIÀY CAO GÓT… ĐẾN MỘT GIA ĐÌNH ĐỦ VẾN
Một tuần sau, Lan chuyển đến sống gần nhà tôi. Cô xin được việc làm văn phòng. Quân phụ làm hồ sơ để cô làm lại giấy tờ.
Đôi giày cao gót – thứ tưởng là bằng chứng phản bội – được tôi đặt trong hộp kính nhỏ.
Lan nói, đó là vật may mắn, thứ đã giúp hai chị em gặp lại.
Còn tôi, mỗi lần nhìn đôi giày, lòng lại thấy ấm.
Hóa ra, đời đôi khi đẩy ta vào những hiểu lầm đáng sợ…
nhưng cũng chính từ đó mở ra những điều nhiệm màu mà ta không ngờ tới.