1. Túi đồ từ trên trời rơi xuống
Tôi tên là Lan, 32 tuổi, sống cùng chồng và mẹ chồng trong căn nhà nhỏ mặt tiền đường Lê Trọng Tấn. Nhà ba tầng, lâu năm, kết cấu kiểu cũ: trần thạch cao chỗ dày chỗ mỏng. Gần đây phòng ngủ vợ chồng tôi nóng bất thường, máy điều hòa bật mà gió chỉ phả ra hơi ấm. Tôi gọi thợ kỹ thuật đến kiểm tra.
Anh thợ tên Tín, dáng nhỏ thó, hiền lành. Anh vừa đứng lên chiếc thang nhôm, tháo mặt nạ điều hòa, vừa hỏi:
– Chị dùng bao lâu rồi?
– Cũng 5 năm rồi. Dạo này nó yếu lắm.
Tín soi đèn pin lên sâu bên trong trần nhà, nhíu mày:
– Ơ… Trong này có cái gì lạ lắm chị ơi.
Tim tôi đập thình thịch.
– Lạ… là sao?
Tín luồn tay lên khe hở giữa trần và dàn lạnh, cố lôi ra một vật gì đó. Chỉ vài giây, anh đặt xuống giường… một chiếc túi xách phụ nữ màu đỏ rượu.
Nhìn cái túi, tôi chết điếng. Loại túi này đắt tiền, sang chảnh, không phải phong cách của tôi. Tôi cảm thấy chân mình mềm nhũn.
– Em nghĩ chắc ai đó bỏ quên lúc sửa trần? – Tín đoán.
Nhưng căn nhà này từ khi tôi về làm dâu đến giờ chưa hề sửa lại trần phòng ngủ.
Túi nằm ở đó, như một sự thật đang thách thức tôi.
Tín sửa xong máy điều hòa rồi chào ra về. Trước khi đi anh còn nói:
– Em nghĩ chị nên hỏi lại mọi người trong nhà xem sao. Túi còn khá mới đó chị.
Tôi đóng cửa phòng, tay run bần bật khi cầm túi lên. Bên ngoài không bụi bặm, chứng tỏ nó chỉ mới được đặt vào đây… không lâu.
Tôi nghĩ ngay đến chồng.
Phòng ngủ này là của hai vợ chồng. Nếu có người phụ nữ nào khác từng bước vào đây… tôi chắc sẽ phát điên.
Ở dưới nhà, tiếng mẹ chồng tôi lục đục dọn cơm. Còn chồng tôi đang đi công tác ở Buôn Ma Thuột, tối mai mới về.
Tôi hít sâu, sờ vào khóa kéo.
…

2. Bên trong chiếc túi
Trong túi có:
– Một ví nhỏ
– Một khăn tay thêu hoa hồng
– Một chiếc vòng bạc bị gãy mất một mắt
– Một tờ giấy cũ gấp làm đôi
– Và… một tấm ảnh đen trắng cỡ nhỏ.
Tôi mở ví trước. Không có tiền, chỉ có một tờ giấy chứng sinh cũ kỹ, ố vàng, đề năm 1989. Trên giấy ghi tên một người mẹ: Nguyễn Thị Thanh.
Thanh? Tôi không quen ai tên đó.
Tiếp theo, tôi mở tấm ảnh. Trong ảnh là một cô gái trẻ khoảng đôi mươi, nét đẹp mảnh mai, gương mặt phảng phất buồn bã. Điều làm tôi giật mình là bên cạnh cô gái ấy là… mẹ chồng tôi, lúc còn trẻ, khoảng ba mươi mấy tuổi.
Tôi ngồi thụp xuống giường, tay run rẩy. Tại sao ảnh của mẹ chồng lại nằm trong túi đồ phụ nữ được giấu trong trần nhà?
Và tại sao lại có giấy chứng sinh?
Tôi mở tiếp tờ giấy gấp đôi. Đó là một lá thư, nét chữ mềm mại:
“Chị Lệ,
Em để đứa bé lại cho chị chăm một thời gian. Em không còn lựa chọn nào khác.
Em biết chị thương em, nên em gửi gắm.
Nếu một ngày em không quay lại… em mong chị đừng trách em.
– Thanh”
Tôi đọc xong mà toàn thân lạnh đi.
Thanh… gửi con lại cho mẹ chồng tôi?
Vậy… chồng tôi có phải con ruột của bà Lệ không?
Ý nghĩ ấy khiến tôi nghẹt thở.
Bà Lệ – mẹ chồng tôi – vốn ít nói, trầm tính, và từ trước đến nay vẫn luôn có khoảng cách nhẹ với chính con trai mình. Tôi từng cho rằng đó là tính cách. Nhưng giờ thì…
Tôi đem túi trộm vào phòng làm việc, giấu dưới bàn. Tôi cần nói chuyện với bà. Tôi không muốn tự mình đoán thêm rồi đau lòng vô ích.
Tôi xuống bếp, nhẹ nhàng:
– Mẹ ơi, con… muốn hỏi mẹ chuyện này chút được không?
Bà ngẩng lên, đôi mắt vốn luôn hiền nhưng nay có gì đó cảnh giác.
– Ừ, có chuyện gì mà mặt mũi con tái thế?
Tôi nuốt khan.
– Con… tìm thấy một túi đồ trên trần phòng ngủ. Trong đó có ảnh mẹ và một cô tên Thanh… với giấy chứng sinh.
Bà Lệ buông đôi đũa xuống bàn đánh “cạch”.
– Con nói… con tìm thấy ở đâu?
– Trên trần phòng con ạ.
Mặt bà trắng bệch như vừa nhìn thấy ma.
Tôi chưa kịp hỏi thêm thì bà đứng bật dậy, giọng run run:
– Con đưa mẹ xem!
Tôi dẫn bà lên phòng, lấy túi ra. Vừa nhìn thấy nó, bà Lệ lập tức ôm chặt vào lòng, nước mắt trào ra như đê vỡ.
– Trời ơi… tưởng mất rồi…
– Mẹ… đây là gì ạ? Con không hiểu.
Bà bóp chặt quai túi, run đến mức tôi phải dìu bà ngồi xuống giường.
Rồi bà nói, bằng giọng trầm khàn:
– Con dâu à… chuyện này mẹ giấu mấy chục năm nay. Mẹ không nghĩ… đến lúc nó lại lộ ra theo cách như vậy.
Tôi nín thở.
– Cô gái trong hình… là em ruột mẹ. Em gái mẹ – Thanh.
Tôi đứng hình vài giây.
– Em gái mẹ? Vậy còn…
– Đứa bé trong giấy chứng sinh… chính là con của nó.
Gió điều hòa phả qua lạnh buốt, nhưng không lạnh bằng câu kế tiếp của mẹ chồng:
– Và đứa bé ấy… chính là chồng con.
Tôi nắm chặt mép giường cho khỏi ngã. Điều tôi sợ nhất phút trước – hóa ra… lại đúng theo cách còn đau hơn.
3. Bí mật của một người mẹ
Bà Lệ kể, giọng đứt quãng như từng câu đều cắt vào tim:
– Em mẹ yêu một người đàn ông có gia đình. Nó khờ dại, yêu hết mình, rồi có thai. Khi biết tin, anh ta bỏ rơi nó. Lúc ấy nó tuyệt vọng lắm, định phá thai nhưng mẹ ngăn. Nó sinh thằng Tùng… nhưng nó bị trầm cảm sau sinh nặng lắm con à. Nó không dám nhìn con, không đủ can đảm làm mẹ. Một đêm mưa, nó để lại đứa bé cho mẹ rồi bỏ đi… Mẹ tìm nó suốt năm trời nhưng chỉ nhận được tin nó chết vì tai nạn ở miền Trung.
Tôi lặng người. Vậy chồng tôi… là con của một mối tình bị nguyền rủa?
– Mẹ nuôi thằng Tùng như con ruột. Ba nó lúc ấy mất sớm rồi, nên hàng xóm ai cũng nghĩ nó là con mẹ. Mẹ chưa từng dám nói nó biết. Mẹ sợ nó sốc, sợ nó hận mẹ vì đã giấu chuyện của mẹ ruột nó…
Bà lau nước mắt, đôi vai run lẩy bẩy.
– Còn vì sao túi đồ trên trần? – tôi hỏi khẽ.
– Lúc mới sinh, mẹ cất túi này kỹ lắm, để làm kỷ vật cho nó sau này… nhưng rồi vợ chồng con dọn về, mẹ sợ các con thấy, lại sợ nó vô tình tìm được. Mẹ… đem giấu lên trần, chỗ ít ai nghĩ đến nhất.
Tôi nghẹn họng.
Câu chuyện tôi tưởng giống phim truyền hình – hóa ra lại xảy ra ngay trong ngôi nhà nhỏ này.
Nhưng có một điều còn ám ảnh hơn.
– Con biết… con nghi ngờ chồng con ngoại tình đúng không? – bà Lệ nhìn tôi đầy thương xót. – Nhưng con yên tâm, thằng Tùng nó không bao giờ làm vậy đâu. Nó thương con lắm.
Tôi cắn môi đến bật máu.
Hóa ra lòng mình bé nhỏ đến mức nghi oan cho người yêu mình nhất.
4. Đêm chồng về
Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Câu chuyện của bà Lệ như một vết cắt dài, đau nhưng không thể trách. Tôi nhìn người đàn ông nằm cạnh mình – Tùng – và chợt hiểu rằng anh đang sống mà không biết nguồn gốc của chính mình.
Tôi muốn nói cho anh biết, nhưng tôi hiểu đó không phải việc tôi có quyền quyết định.
Nửa đêm, tôi thấy mẹ chồng đứng lặng ở sân thượng, hướng mặt về phía con đường rợp đèn vàng. Tôi nhẹ nhàng đến bên:
– Mẹ… có định nói cho anh Tùng không?
– Mẹ muốn – bà khẽ nói – nhưng mẹ sợ nó đau, sợ nó không gọi mẹ là “mẹ” nữa.
Tôi nắm tay bà:
– Nếu là người tốt, anh ấy sẽ hiểu.
Bà nhìn tôi như thể trong tôi có câu trả lời bà tìm mấy chục năm nay.
– Con… có thể ngồi cạnh mẹ lúc mẹ nói chuyện với nó không?
Tôi gật đầu.
5. Sự thật được mở ra
Chiều hôm sau, Tùng về. Mới nhìn thấy tôi và mẹ ngồi cùng nhau ở phòng khách, anh lập tức cau mày:
– Có chuyện gì mà hai người nhìn nghiêm vậy?
Bà Lệ không nói ngay. Bà đặt túi đỏ xước nhẹ lên bàn.
– Tùng à… con ngồi xuống đi. Mẹ có điều quan trọng phải nói.
Anh ngạc nhiên:
– Túi của ai vậy mẹ?
Tôi chưa kịp trả lời thì mẹ anh đã khóc.
Tôi ngồi cạnh, đặt tay lên vai bà, ra hiệu để bà nói những lời khó khăn ấy.
Rồi bà kể lại tất cả – từ người mẹ ruột tên Thanh, đến việc gửi con, rồi bỏ đi mãi mãi, và cả lý do túi đồ nằm trên trần nhà…
Tùng im lặng. Sự im lặng quặn lên như một cơn bão không tiếng sét.
Tôi sợ anh sẽ sụp đổ.
Nhưng anh chỉ ngồi đó, hai tay ôm đầu, nước mắt chảy dài.
Một lúc lâu sau, Tùng quỳ xuống trước mẹ mình.
– Mẹ nuôi con suốt ba mươi mấy năm… mẹ đã hy sinh cả đời vì con. Dù con sinh ra từ ai, mẹ vẫn là mẹ của con. Người sinh ra con chưa chắc là mẹ, nhưng người nuôi dưỡng con mới thật sự là mẹ.
Câu nói ấy như xoa dịu tất cả những vết thương.
Bà Lệ bật khóc. Tôi cũng khóc. Ba con người ôm nhau trong căn phòng nhỏ, nơi trước đó vài giờ còn chất chứa hoài nghi và bí mật.
6. Hạt giống yêu thương
Những ngày sau đó, Tùng chủ động tìm hiểu về mẹ ruột. Anh đến nơi bà Thanh từng sống, thắp nén nhang ở mộ bà. Trở về, anh nói với tôi:
– Lan à, anh thấy nhẹ lòng lắm. Anh biết ơn mẹ đã nuôi anh, và biết ơn em… vì đã không giấu anh sự thật này.
Tôi mỉm cười, nắm tay anh.
Từ ngày bí mật ấy được mở ra, mẹ chồng tôi như trút được gánh nặng mấy chục năm. Bà vui vẻ, khỏe hơn, và lúc nào cũng nói:
– Hóa ra chỉ cần nói thật thôi, nỗi sợ cũng tan.
Còn tôi, tôi hiểu một điều:
Nghi ngờ trong hôn nhân thường đến từ nỗi sợ, không phải từ sự thật.
Và đôi khi, những gì ta tưởng là phản bội – lại liên quan đến một nỗi đau khác, sâu xa và âm thầm hơn nhiều.