×
×

Ông nghẹn lại: — Có lẽ… bà ấy dẫn nó tới với tôi

1. Làng Vàm Rừng và tiếng sủa kỳ lạ

Làng Vàm Rừng vốn yên bình, men theo bờ sông uốn lượn như dải lụa xanh. Ngôi làng này có một nghĩa địa cũ nằm sát mép rừng bạch đàn. Từ lâu, dân làng quen với những nấm mồ cũ kỹ, cỏ mọc um tùm, không ai còn nhớ người được chôn là ai.

Ông Sáu – người đã gần bảy mươi – sống cùng con chó tên Đốm. Nó là giống chó vàng hơi lai, khôn ngoan và đặc biệt trung thành. Ông nhặt nó về từ ngày nó chỉ bằng nửa gang tay, ốm nhom vì bị bỏ rơi. Từ đó, nó theo ông như cái bóng.

Mọi thứ bình thường…
Cho đến một đêm trời lặng gió.

Khoảng mười giờ tối, đang chuẩn bị khóa cửa ngủ, ông Sáu nghe tiếng Đốm gầm gừ. Nó không nằm trước hiên như mọi hôm mà đứng chồm chân lên bờ rào, hướng mắt về phía nghĩa địa.

Rồi sủa bất ngờ, tiếng vang ra đêm tối, dồn dập và căng thẳng.

Ông Sáu nạt:
— Im nào! Khuya rồi!

Nhưng càng quát, Đốm càng tru lên. Tiếng nó kéo dài như khi ngửi thấy điều gì đáng sợ.

Ông Sáu bực nhưng cũng thoáng lo. Ông biết loài chó có giác quan đặc biệt, hay nhận ra điều mà con người không thấy.

Loáng thoáng ngoài nghĩa địa là ngôi mộ hắt hiu nhất, nằm tách biệt khỏi các mộ khác. Bia mờ, không tên tuổi, chỉ có một cành hoa giả đứt nát cắm vội. Người ta gọi nó là “mộ vô danh”.

Con Đốm cứ nhìn về đúng chỗ đó.

Đêm đó, ông Sáu trằn trọc mãi.


2. Dân làng bắt đầu đồn đoán

Từ hôm ấy, đêm nào Đốm cũng sủa. Cứ trời vừa tối là nó đứng trước hàng rào, gầm gừ, rồi tru từng hồi.

Dân làng nghe mãi cũng khó chịu.

Bà Tư bán tạp hóa đi ngang càm ràm:
— Chó gì mà sủa dai như ma ám vậy ông Sáu?

Ông Sáu lắc đầu:
— Tôi cũng không hiểu. Nó cứ nhìn vào cái mộ vô danh đó.

Bà Tư rùng mình:
— Trời đất, mộ đó hổng ai dám lại gần. Người ta nói hồi xưa có chuyện không lành…

Một ông lão khác tiếp lời:
— Hồi đó, hình như có người mất tích. Mà thôi, chuyện xưa rồi, nhắc chi.

Nhưng càng đồn, dân làng càng sợ.
Có người bảo đêm thấy bóng trắng lảng vảng cạnh mộ.
Có người thề nghe tiếng khóc than.

Tất cả chỉ khiến ông Sáu thêm hoang mang.


3. Trận mưa làm sập mộ

Một đêm cuối tháng, trời nổi giông. Mưa quất ào ào như xé toạc mái lá. Sấm chớp liên hồi. Con Đốm nép trong hiên nhưng vẫn hướng ánh mắt về phía nghĩa địa, run cầm cập.

Rạng sáng, khi mưa vừa dứt, dân làng phát hiện một phần đất quanh ngôi mộ vô danh bị sụt lở.
Đám cỏ bị cuốn trôi, lộ ra một hố sâu.

Những người đi chợ sớm la thất thanh.

— Mộ sập rồi! Có gì trong đó kìa!

Ông Sáu chạy theo đám đông. Mặt ông tái đi khi thấy bên trong hố là một đoạn xương người lộ ra, cùng mảnh vải bạc màu.

Trưởng thôn gọi công an xã đến. Ai cũng hoang mang nhưng chưa ai dám động vào.

Riêng Đốm, vừa đến nơi, nó nhảy phắt xuống mép hố, gầm gừ, rồi quay sang ông Sáu, ánh mắt như thúc giục.

Ông Sáu run người:
— Mày… mày muốn nói gì với tao vậy, Đốm?

Như kẻ được lệnh, Đốm bắt đầu đào. Nó sủa liên tục, không còn vẻ sợ hãi mà đầy quyết liệt.

Không ai dám cản vì họ tin loài chó có giác quan đặc biệt.

Một lát sau, con Đốm cào ra một vật bọc trong túi nylon cũ, bị đất phủ nhưng còn nguyên hình dạng.

Trưởng thôn run tay mở ra.

Bên trong…
Một chiếc vòng tay của phụ nữ, khắc duy nhất một chữ: “Duyên”.

Cả làng im phăng phắc.
Tên đó… rất quen.
Vừa nghe là nhớ ngay đến một người mất tích cách đây hơn 30 năm.

Duyên, cô gái hiền lành, đẹp nhất vùng, bỗng biến mất sau một đêm mưa to. Gia đình tìm hoài không thấy xác.

Đốm đứng bên hố, sủa hướng vào nhà ông Hội – người giàu có và quyền lực nhất làng, nay đã hơn bảy mươi.

Một luồng khí lạnh lướt qua mọi người.


4. Sự thật lộ sáng

Công an huyện được gọi đến. Họ khai quật ngôi mộ.
Không lâu sau, kết luận ban đầu:
Thi thể là nữ giới, tử vong khoảng 30–33 năm.

Ông Hội – người vốn ít lộ mặt – đột ngột xuất hiện cạnh hiện trường. Thấy chiếc vòng, ông ta mặt tái mét, môi run run.

— Không… không phải đâu… — ông lắp bắp.

Công an đặt câu hỏi nhưng ông Hội chỉ ấp úng, mồ hôi túa ra.

Trưởng thôn thì thào:
— Hồi đó, ai cũng biết ông Hội với cô Duyên có qua lại…

Lúc này, bà Bảy – người thợ may ngày xưa – lên tiếng:
— Cái vòng tay đó… tôi là người may dây ruy băng cho cô Duyên. Không thể lẫn được.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào ông Hội.

Và tiếng Đốm lại vang lên. Nó nhìn chăm chăm vào ông Hội, gầm gừ như muốn cắn.

Cuối cùng, dưới áp lực, ông Hội gục xuống, bật khóc.

— Là… tại tôi…

Giọng ông run rẩy:

Ba mươi năm trước, cô Duyên đòi chia tay khi biết ông Hội đã cưới vợ. Cô dọa sẽ nói với mọi người sự thật. Trong một đêm mưa lớn, ông Hội gặp cô ở mép rừng để nói chuyện.

Cuộc cãi vã xảy ra.
Ông Hội đẩy cô một cái…
Cô ngã đập đầu vào đá, chết tại chỗ.

Hoảng loạn, ông ta chôn xác cô trong nghĩa địa hoang rồi dựng nấm mồ vô danh.

— Tôi tưởng… mọi thứ chôn rồi sẽ hết… — ông ta nghẹn ngào. — Không ngờ…

Dân làng rùng mình.
Một người họ kính trọng suốt 30 năm… lại là thủ phạm.


5. Twist cuối – Con Đốm không phải “ngẫu nhiên”

Cứ tưởng câu chuyện đã khép lại, nhưng khi công an đưa ông Hội đi, Đốm bỗng phóng tới, cắn vào gấu quần ông ta, giằng mạnh.

Từ túi ông Hội rơi ra một mảnh khăn tay rất cũ, ngả màu, thêu chữ “S”.

Ông Sáu chết lặng.
Đó là chữ cái tên vợ ông – bà Sáu Sen, người mất tích cùng thời điểm cô Duyên biến mất.
Bao năm qua, ông chỉ nghĩ vợ bị lũ cuốn khi đi chợ đêm.

Trưởng thôn tròn mắt:
— Trời đất… chẳng lẽ…

Ông Hội run bắn, sụm xuống:
— Cô Sen… cũng thấy chuyện hôm đó… cô dọa báo công an… tôi…

Ông ta khóc như kẻ mất trí:
— Tôi không kiềm được… tôi đẩy mạnh quá… cô ấy ngã xuống bờ sông… Tôi chôn xác luôn… cách mộ cô Duyên không xa…

Ông Sáu đổ sụp xuống đất.
Cả làng chết lặng.

Con Đốm quay lại liếm tay ông Sáu, như an ủi.

Công an mở rộng khu vực khai quật.
Và đúng như lời khai, hài cốt bà Sen được tìm thấy chỉ cách đó vài mét.


6. Kết thúc

Ngày đưa tang bà Sen, dân làng đông nghịt. Ai cũng day dứt. Ông Sáu cuối cùng đã tìm thấy vợ sau hơn 30 năm chờ đợi trong tuyệt vọng.

Ông đứng trước mộ mới xây, đôi mắt đỏ hoe.

— Bà ơi… cuối cùng tôi cũng biết sự thật…

Đốm nằm cạnh mộ, không sủa nữa.
Nó dụi đầu vào chân ông Sáu, như một lời xin lỗi vì đã giữ bí mật quá lâu.

Trưởng thôn hỏi:
— Sao nó biết mà sủa vào đúng cái mộ đó dữ vậy ông?

Ông Sáu mấp máy môi, rồi nhìn về phía đám bạch đàn lay động trong gió.

— Hồi nó nhỏ xíu… tôi nhặt được nó ngay chỗ nghĩa địa… đúng cạnh mộ vô danh đó.

Ông nghẹn lại:

— Có lẽ… bà ấy dẫn nó tới với tôi.

Con Đốm ngước lên nhìn ông Sáu, đôi mắt long lanh.

Ngôi làng sau hôm ấy không còn lời đồn ma quỷ nữa.
Chỉ còn một câu mà ai cũng nhắc:

“Sự thật, dù chôn bao lâu… chó cũng sẽ đào lên.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News