×
×

Rồi ông ôm bó củi, chạy vụt vào rừng sâu. Nhanh một cách khó tin cho một người ngoài sáu mươi.

1. Người đàn ông mất tích trên núi Hem

Ở xã K’Lang, núi Hem cao nhất vùng, hiểm trở, đầy vực đá và thú rừng.
Ông Tư Hảo, 53 tuổi, vốn là người gùi nông sản lâu năm, thuộc rừng như lòng bàn tay.

Nhưng vào một buổi chiều tháng 6 cách đây 13 năm, ông lên núi hái măng, rồi… mất tích.

Người làng đi tìm suốt 10 ngày không thấy.
Công an huyện lên hiện trường, xác nhận có vết lở đất mới.
Ai cũng nghĩ ông Tư đã bị đất đá vùi trong một khe núi nào đó.

Mẹ ông đốt nhang suốt ba năm liền.
Con gái ông—chị Hảo—mỗi lần nghe ai nhắc tên cha lại bật khóc.

Thời gian trôi, người ta quen dần với nỗi mất mát ấy.
Cho đến… năm nay.


2. Cuộc gặp không ai ngờ

Năm đó tôi 27 tuổi, là Tân, phóng viên của tòa soạn tỉnh. Tôi được cử về K’Lang để viết bài về rừng tự nhiên.

Khi vào rừng chụp ảnh, tôi thấy một bóng người lom khom dưới cây dẻ rừng, đang chặt từng nhánh củi. Dáng người ấy… quen quen nhưng tóc dài, râu rậm.

Tôi tiến lại gần hơn và sững lại.

Là… ông Tư Hảo.

Tôi lắp bắp:
— Ơ… chú Tư?

Ông lập tức lùi lại, ánh mắt cảnh giác như thú hoang:
— Đừng theo tôi. Tôi không về đâu.

Rồi ông ôm bó củi, chạy vụt vào rừng sâu.
Nhanh một cách khó tin cho một người ngoài sáu mươi.

Tôi đứng đơ người mấy phút rồi lập tức gọi cho trưởng Công an xã.

Chiều hôm đó, cả xã như dậy sóng.
Con gái ông Tư gào khóc:
— Cha tôi còn sống! Cha tôi còn sống!

Chính quyền lập đoàn vào rừng ngay hôm sau, gồm hơn 20 người: công an, dân quân, kiểm lâm và người nhà ông Tư.

Mục tiêu: đưa ông Tư về.

Nhưng họ không biết rằng sự thật trong hang đá sẽ khiến mọi thứ đảo lộn.


3. Người đàn ông vừa mừng vừa sợ

Chúng tôi mất gần năm giờ băng rừng mới thấy ông Tư. Ông đứng trên một mỏm đá nhìn xuống đoàn người, ánh mắt lo lắng.

— Cha ơi! — Con gái ông Tư khóc nghẹn — Cha ơi cha về với con!

Ông lắc đầu mạnh:
— Không! Cha không về được!

Cả đoàn sững lại.
Trưởng Công an xã nói lớn:

— Chú Tư, chú mất tích 13 năm, ai cũng tưởng chú chết rồi. Chú về đi!

Ông Tư run run, cổ họng khô khốc:
— Tôi… không thể. Trong hang còn… thứ mà mọi người không hiểu được đâu.

Câu đó khiến tất cả rùng mình.
Một cán bộ kiểm lâm hỏi dồn:

— Thứ gì trong hang? Thú dữ à?

Ông không trả lời.
Chỉ nói:
— Xin mọi người… đừng bước vào.

Nhưng đã quá trễ.
Sự sợ hãi trong ánh mắt ông chỉ khiến đoàn người càng quyết tâm.

— Chúng tôi phải đưa chú về! — Một dân quân nói lớn.

Thấy họ đến gần, ông Tư liều chạy về hang trước, quay lưng chắn ngang cửa đá, hét lên:

— Ai vào tôi sẽ… sẽ liều mạng với người đó!

Ông vốn hiền lành điềm đạm, chưa từng to tiếng với ai ở làng.
Nên khi ông nói vậy, ai cũng đứng sững.

Rốt cuộc, con gái ông tiến tới, nghẹn lời:

— Cha… sao cha lại sợ tụi con đến vậy?

Ông Tư cắn môi, nước mắt trào ra:
— Vì trong hang… có người cần cha.
— Người đó không thể rời núi này được.

Tất cả đều hoang mang.

Trong hang… có người?

Ai?

Một kiểm lâm thì thào:
— Chẳng lẽ ông ấy sống chung với ai suốt 13 năm?

Một dân quân khác đoán:
— Hay là bắt được kẻ nào? Trốn truy nã?

Chúng tôi đứng trước cửa hang, không ai dám đoán tiếp.

Trưởng Công an xã gằn giọng:
— Chú phải cho chúng tôi xem. Không thể giữ bí mật như vậy.

Ông Tư run rẩy.
Nhưng cuối cùng… ông lùi sang một bên, giọng nghẹn đi:

— Vào đi. Nhưng xin mọi người… đừng làm con bé hoảng sợ.

Con bé?

Cả đoàn ồ lên.


4. Bước vào hang – và sự thật khiến tất cả chết sững

Chúng tôi bật đèn pin, bước vào.

Hang không sâu, nhưng khô ráo và ấm.
Bên trong, có những vật dụng thủ công: bếp bằng đá, chén bát làm từ tre, rổ đựng lá thuốc, một tấm chiếu làm từ vỏ cây.

Nhưng thứ khiến tất cả chết đứng…
một cô gái khoảng 16 – 17 tuổi, tóc dài rối bời, ánh mắt hoảng loạn.

Cô đang đứng nép vào vách đá, ôm chặt con búp bê làm từ vải vụn.

Khi thấy đoàn người, cô hét lên bằng giọng nhỏ nhưng run:

— Đừng bắt tôi… Đừng bắt tôi đi khỏi cha!

Cả đoàn bàng hoàng.
Con gái ông Tư ôm miệng:

— Trời ơi… ai vậy cha?

Ông Tư bước vào, đứng chắn trước cô gái như che chở:

— Đây là… Hoa.
— Cô bé… mà năm đó cả làng nghĩ đã chết trong vụ lở núi.

Tất cả sững sờ.

Cô bé Hoa — con gái út của chị Hạnh hàng xóm — đã mất tích đúng dịp ông Tư mất tích. Khi đó, người ta cho rằng cô chạy vào rừng rồi bị đất đá vùi trong trận sạt lở lớn.

Cả làng khóc thương suốt nhiều tháng.

Vậy mà… cô bé vẫn sống.

Và suốt 13 năm qua… ông Tư đã nuôi cô trong hang này.

Tôi choáng váng không thốt được lời.

Trưởng Công an xã hỏi trong khi đôi tay run nhẹ:

— Chú Tư… chuyện này… sao lại…?

Ông Tư nhắm mắt, thở như người mang tội hơn một thập kỷ:

— Ngày đó, tôi gặp Hoa ở gần chỗ chở măng. Tôi lỡ quát nó, nó hoảng chạy mất.
— Rồi đất lở.
— Tôi lao vào kéo nó ra.
— Nhưng khi tôi vừa ôm nó chạy khỏi khu vực nguy hiểm thì một tảng đá lớn đập xuống, chắn lối ra.

Ông ngừng lại, giọng nghẹn như ai bóp cổ:

— Cả hai bị kẹt. Điện thoại không có sóng.
— Tôi dìu con bé đi sâu vào hang tìm đường, nhưng phía trong chỉ là ngõ cụt.
— Con bé bị thương nặng, hôn mê suốt mấy ngày.
— Khi tỉnh lại… nó mất trí nhớ, không nhớ tên, không nhớ nhà, không nhận ra ai ngoài tôi.

Hoa run run túm áo ông Tư như con mèo sợ hãi.
Ông xoa đầu cô bé, ánh mắt hiền đến nhói lòng:

— Tôi tìm lối ra suốt nhiều tuần nhưng vô vọng.
— Rồi dần dần… tôi quen với việc sống ở đây.
— Tôi dạy nó săn thú nhỏ, hái lá thuốc, trồng rau trước cửa hang.
— Tôi… đã coi nó như con ruột.

Con gái ông Tư bật khóc:

— Sao cha không về báo cho mọi người? Sao phải ở đây luôn?

Ông Tư cúi đầu:

— Vì khi Hoa lớn dần… hễ nghe tiếng người lạ là hoảng loạn.
— Nó luôn nghĩ ai cũng muốn bắt nó đi khỏi tôi.
— Tôi sợ… đưa nó về mà gặp người lạ, nó sẽ hóa dại mất.

Cô gái tên Hoa nức nở ôm ông Tư:

— Cha… đừng bỏ con. Con sợ… người lạ…

Cả hang im lặng.

Chúng tôi hiểu vì sao suốt 13 năm ông Tư không trở về.

Ông không bị kẹt.
Không bị thương.

Ông tự quyết định ở lại, để nuôi một đứa trẻ ông muốn bù đắp.

Một lỗi lầm vô tình…
trở thành lời hứa ông giữ suốt hơn một thập kỷ.


5. Sự trở về đầy sóng gió

Sau nhiều giờ thuyết phục, ông Tư đồng ý rời hang nhưng xin:

— Xin mọi người nhẹ nhàng với con bé. Nó chưa từng gặp ai ngoài tôi.

Chúng tôi đồng ý.

Hoa được đưa xuống núi trong vòng tay của ông Tư.
Cả làng đứng chật cả sân UBND xã khi họ trở về.

Chị Hạnh—mẹ Hoa—nhìn thấy con, gào lên, lao tới.
Hoa hoảng loạn hét thất thanh, bám chặt ông Tư.

Cả làng chết lặng.

Ông Tư ôm cô bé, nhìn chị Hạnh bằng ánh mắt chứa một nỗi đau lớn:

— Tôi xin lỗi… vì đã không thể đưa nó về sớm hơn.
— Nhưng tôi hứa… đã chăm nó bằng tất cả những gì tôi có.

Ngày hôm đó, không ai biết nên vui hay nên khóc.

6. Năm tháng sau

Hoa được đưa đi điều trị tâm lý.
Ký ức không thể hồi phục hoàn toàn, nhưng cô dần biết chấp nhận rằng mình không phải con ruột ông Tư.

Cô được sống trong nhà của mẹ ruột, nhưng tuần nào cũng lên núi thăm ông Tư.
Cô gọi ông là “cha nuôi”.

Ông Tư vẫn sống trong căn nhà nhỏ cuối làng, đôi khi lên núi thăm lại hang đá cũ.

Tôi hỏi ông một lần:

— Chú có hối hận vì đã ở trên núi suốt 13 năm không?

Ông mỉm cười, đôi mắt hằn sương gió:

— Không. Vì tôi biết… tôi đã cứu được một mạng người.
— Và tôi đã trả được lỗi lầm của mình.

Ông nhìn về núi Hem, nơi chòm mây lững lờ trôi:

— 13 năm… là cái giá phải trả cho sự bất cẩn của tôi ngày đó.
— Nhưng cũng là 13 năm tôi có thêm một đứa con.


7. Kết

Câu chuyện về hang núi Hem trở thành chuyện kể của cả vùng.
Nhưng với tôi, điều khiến tôi nhớ nhất… không phải sự kỳ lạ của hang đá, hay việc một người đàn ông sống sót suốt 13 năm.

Mà là ánh mắt ông Tư khi nói:

“Người ta tìm thấy tôi sau 13 năm… nhưng thật ra tôi chưa bao giờ thấy mình lạc đường.”

Vì với ông,
con đường ông chọn là con đường đưa một đứa bé từ bờ chết trở về với cuộc đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News