Em chồng gắp miếng thịt mỡ bỏ vào bát tôi rồi mỉa mai: “Đồ ăn bám!”. Nhưng chồng tôi chỉ cần nói đúng một câu… khiến cô ta tái mét còn cả nhà thì chết lặng.
Tôi lấy chồng được tròn hai năm. Chồng tôi – Huy – là người hiền lành, điềm đạm, ít nói. Tôi yêu anh vì sự tử tế và vì anh luôn để tôi cảm thấy an toàn khi ở cạnh.
Nhưng “an toàn” đó bắt đầu lung lay khi tôi chuyển về sống cùng gia đình chồng: mẹ chồng và em chồng – Mai.
Mai 23 tuổi, là kiểu con gái miệng thì ngọt nhưng đầu đầy gai. Tính khí cô ấy thất thường, và từ ngày tôi về nhà này, cô ấy xem tôi như… cái gai trong mắt.

1. Bữa cơm và miếng thịt mỡ
Hôm đó là ngày cuối tuần. Cả nhà quây quần ăn cơm. Tôi bận phụ mẹ chồng nấu nướng trong bếp từ sáng nên người mệt rã, chẳng muốn ăn nhiều.
Trên bàn có món thịt kho tàu – món tôi vốn không thích vì mỡ quá nhiều.
Khi tôi đang gắp miếng cá rim, Mai bỗng cười khẩy rồi cố tình gắp đúng miếng thịt mỡ nhất bỏ vào bát tôi.
— Chị dâu ăn đi cho béo. Ở nhà ăn không làm thì phải ăn cho có sức chứ, không lại… ăn bám anh hai hoài.
Âm cuối nó kéo dài, sắc như dao cắt.
Chiếc bát trên tay tôi khựng lại.
Mẹ chồng tôi cũng sững một nhịp.
Cả bàn cơm im bặt chỉ còn tiếng quạt máy quay đều đều.
Tôi đặt đũa xuống, tay run nhẹ.
Huy ngẩng lên, nhìn thẳng em gái:
— Mai.
Một chữ thôi nhưng sắc hơn mọi câu trách móc.
Mai liếc tôi, môi cong lên:
— Em nói sai gì à? Người ta nghỉ việc cả năm nay, ở nhà ăn ngủ, không làm ra đồng nào. Anh không để ý chứ người ngoài nhìn vào… khó coi lắm.
Tôi muốn giải thích, muốn nói điều tôi đã cố giấu từ lâu.
Nhưng cổ họng nghẹn lại.
Tôi cúi mặt xuống, hai tay đặt trong lòng mà bấu chặt tới mức móng tay in vào da.
2. Lời nói tưởng đùa mà như dao cắt
Mẹ chồng ngập ngừng:
— Mai, con nói vậy không phải…
— Mẹ bênh chị ấy thì nói luôn đi, nhưng mẹ nhìn thử coi nhà này sống bằng tiền ai?
Mai chống tay lên bàn, giọng thách thức. Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh:
— Chị dâu à, chị tính bao giờ đi làm lại? Hay cứ định ở nhà… hưởng ké?
Chiếc ghế tôi ngồi dường như lạnh hơn bao giờ hết.
Tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh:
— Mai, chị không ăn bám. Chị…
— Chị cái gì? — Mai phẩy tay — Em thấy chị suốt ngày quanh quẩn ở nhà, chẳng làm ra tiền. Chị mệt cái gì? Người mệt phải là anh hai em, nuôi cả gia đình này.
Tôi đảo mắt qua Huy. Anh nắm chặt đũa. Gân tay nổi lên.
Tôi biết anh đang kìm nén.
Nhưng anh ít khi nổi giận. Anh luôn muốn mọi chuyện êm xuôi, nhất là trong bữa cơm.
Tôi cúi đầu, giọng nhỏ như hơi thở:
— Nếu em không biết, đừng vội phán xét…
Mai bật cười:
— Không biết? Chị có gì để biết? Người có tự trọng không ai để mình trở thành người ăn bám như vậy đâu!
Câu đó như tát thẳng vào mặt tôi.
Tôi nấc một tiếng khẽ.
Mẹ chồng lo lắng nhìn Huy.
Và đúng lúc tôi nghĩ anh sẽ tiếp tục im lặng… thì anh đặt mạnh đôi đũa xuống bàn.
“Cạch!”
Cả nhà giật mình.
3. Chồng tôi đứng dậy – gắp lại miếng thịt mỡ
Huy không nói gì ngay. Anh đứng dậy, đi sang phía tôi.
Tôi ngước lên – mắt đã đỏ hoe.
Không ai ngờ anh cúi xuống, cầm chiếc bát của tôi, lấy đúng miếng thịt mỡ Mai đã gắp, rồi đặt mạnh vào bát Mai.
Và anh nói, giọng bình thản đến lạnh người:
— Ăn đi. Ăn cho biết cái miếng “ăn bám” mà em vừa nhét vào bát của chị dâu mày… nó được đổi bằng cái gì.
Mai sững người:
— Anh… anh bị gì vậy?
Huy nhìn em gái, ánh mắt sắc lạnh hiếm thấy:
— Em có biết vì sao vợ anh phải nghỉ việc không?
Mai nhíu mày:
— Vì chị ấy… yếu, không chịu nổi áp lực…?
Huy bật cười. Tiếng cười khiến lưng tôi lạnh buốt.
— Yếu? Không chịu nổi? Em có biết cái ngày em đi học đại học, mẹ bị ngất trong nhà tắm, ai là người ôm mẹ ra xe cấp cứu không?
Mai tròn mắt.
— Chị ấy. — Huy nói chậm, rõ — Không phải em. Cũng không phải anh.
Không khí trong phòng như bị hút sạch.
4. Sự thật không ai biết
Huy quay sang nhìn mẹ:
— Mẹ, con xin phép nói. Đến giờ không còn lý do gì để giấu nữa.
Mẹ chồng thở dài, ký ức buồn trôi qua mắt bà.
Huy nhìn Mai:
— Mẹ bị phát hiện suy thận độ 3. Chị dâu nghỉ việc để đưa mẹ đi chạy thận tuần ba buổi. Không phải vì chị ấy lười. Không phải vì chị ấy yếu đuối. Mà vì… em đang đi học, mẹ không muốn em biết.
Tôi cúi gằm, nước mắt rơi lã chã.
Mai đứng trơ ra, miệng cứng lại.
Cả bàn ăn chết lặng.
Huy nói tiếp:
— Em có biết tiền viện phí bao nhiêu không? Ai là người chăm mẹ từ 3 giờ sáng đến trưa? Ai là người giặt đồ, pha sữa, nấu cháo cho mẹ? Em? Hay anh?
Anh nhìn thẳng mặt Mai:
— Không. Là chị dâu của em.
Mẹ chồng lau nước mắt. Bà khàn giọng:
— Con dâu thay mẹ lo cho mẹ hơn cả con ruột. Nó là ân nhân chứ không phải người ăn bám.
Tôi khóc nhiều hơn.
5. Câu nói khiến tất cả chết lặng
Mai run tay:
— Nhưng… nhưng sao mọi người giấu con?
Huy đáp:
— Vì mẹ không muốn em bỏ học giữa chừng. Vì chị dâu không muốn em day dứt. Vì cả nhà này… sợ em tổn thương.
Mai lắp bắp:
— Vậy còn tiền… tiền mẹ chữa bệnh, ai trả?
Huy ngẩng mặt, nói rõ từng chữ:
— Anh và vợ anh.
— Hơn một nửa tiền chữa bệnh cho mẹ là từ tiền tiết kiệm của vợ anh – cái khoản mà em gọi là “ăn bám”.
Mai ngã người xuống ghế.
Tôi lau nước mắt, lắc đầu:
— Chị không muốn kể vì chị sợ em thương mẹ mà mất tinh thần. Chị cũng không muốn ai nghĩ chị khoe khoang hay làm ơn. Nhưng chị thật sự không ngờ… em lại nói chị ăn bám.
Cổ họng Mai nghẹn cứng.
Rồi Huy xoay sang em gái, giọng trầm xuống:
— Từ nay, trước khi gắp miếng gì vào bát người khác, nhớ xem thử mình có đủ tư cách không.
Câu nói ấy rơi vào không gian, nặng như đá tảng.
Mai cúi mặt, hai tay siết chặt, không nói được gì.
6. Một sự thật khác – twist cuối cùng
Tôi cứ tưởng câu chuyện đến đó là hết.
Nhưng không.
Sau bữa cơm, Mai tìm đến phòng tôi. Gõ cửa rất nhẹ.
— Chị… cho em vào được không?
Tôi mở cửa. Cô ấy đứng đó, mắt đỏ hoe giống hệt tôi hồi nãy.
— Em xin lỗi… thật lòng xin lỗi chị.
Tôi im lặng.
Mai nói trong tiếng nấc:
— Em… em ghen với chị.
Tôi ngạc nhiên:
— Ghen? Với chị?
Mai gật:
— Từ ngày chị về, mẹ thương chị hơn thương em. Chị chăm mẹ, chị biết mẹ ăn gì, uống gì, thích gì… còn em thì không. Em cảm thấy chị cướp mẹ khỏi em. Em ích kỷ… nhưng em không nghĩ chị phải bỏ cả công việc để lo cho mẹ như vậy…
Tôi bước đến, nắm tay cô ấy:
— Em còn trẻ. Em không sai vì không biết. Sai ở chỗ em nói tổn thương người khác khi chưa biết gì.
Mai nấc lên, ôm lấy tôi:
— Em xin lỗi…
Tôi vỗ vai cô ấy.
Nhưng trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác khác.
Mai đột ngột nói:
— Còn… một chuyện nữa… chị không biết đâu.
Tôi khựng lại:
— Chuyện gì?
Mai chậm rãi:
— Chị nghĩ chị giấu em chuyện mẹ bệnh là… để em yên tâm học? Không phải đâu. Là vì mẹ… sợ em oán mẹ.
Tôi nhíu mày:
— Oán… mẹ?
Mai gật:
— Vì mẹ chính là người khiến chị phải nghỉ việc.
Tôi đứng sững.
Tôi chưa từng nghe điều này.
Mai nói tiếp, giọng run:
— Hôm chị nộp đơn xin nghỉ, em nghe được mẹ khóc với anh Huy. Mẹ nói… mẹ lỡ gọi điện cho công ty chị để xin họ giảm giờ làm cho chị vì chị quá mệt sau những buổi chạy thận. Nhưng công ty hiểu lầm, nghĩ chị không đủ sức, nên họ đề xuất cho chị… nghỉ hẳn.
Tôi choáng váng.
Hóa ra… tôi mất việc không phải vì tôi yếu.
Mà vì mẹ chồng… một người mẹ yếu đuối, thương con dâu quá đỗi, đã lỡ làm điều khiến bà ân hận mãi.
Mai siết chặt tay tôi:
— Mẹ sợ nói ra chị sẽ buồn, sợ chị hận mẹ. Vì thế mẹ im lặng… và càng biết ơn chị nhiều hơn.
Tôi lặng người.
Hóa ra trong câu chuyện này, ai cũng có nỗi khổ riêng.
Không ai xấu.
Không ai ác.
Chỉ là… không ai dám nói.
7. Kết
Sau hôm đó, Mai thay đổi hoàn toàn.
Cô ấy xin đi làm thêm để phụ mẹ chi phí thuốc thang.
Và tôi – lần đầu tiên sau một năm ròng – cảm thấy trong căn nhà này, mình không còn lạc lõng.
Huy bảo tôi:
— Anh xin lỗi vì không nói sớm. Nhưng anh muốn chính tay em thấy em đã sống tử tế như thế nào.
Tôi tựa vào vai anh, khẽ nói:
— Nhìn thấy cũng đau lắm anh à.
Anh ôm tôi, bàn tay siết lại đầy ấm áp:
— Nhưng nhờ vậy… em biết mình chưa bao giờ “ăn bám”. Em đang trả một món nợ tình thân mà không ai có thể trả thay.
Tôi cười trong nước mắt.
Miếng thịt mỡ tưởng như vô hại, lại là thứ bóc trần tất cả những nỗi niềm âm ỉ trong căn nhà nhỏ này.
Nhưng nó cũng là thứ kéo chúng tôi lại gần nhau hơn—theo cách mà không ai ngờ tới.