×
×

Số lạ. Tin nhắn duy nhất: “Chị làm ơn đừng phá hạnh phúc gia đình em nữa.”

Tôi là Mai, 34 tuổi, làm nhân viên chăm sóc khách hàng. Cuộc sống hôn nhân của tôi với Khánh – chồng tôi – khá êm đềm. Chúng tôi cưới được 5 năm, chưa có con nhưng cả hai đều cố gắng.

Chưa bao giờ tôi nghĩ…
Một tin nhắn sẽ kéo cả quá khứ mà tôi muốn chôn vùi quay trở lại.


1. TIN NHẮN LẠ – NHƯ TIẾNG SÉT GIỮA TRỜI QUANG

Buổi tối, khi Khánh đang tắm, điện thoại tôi rung.

Số lạ.
Tin nhắn duy nhất:

“Chị làm ơn đừng phá hạnh phúc gia đình em nữa.”

Tôi sững sờ.

Tôi?
Phá gia đình ai?

Tôi trả lời:

“Bạn là ai? Tôi không hiểu.”

Phía bên kia trả lời ngay:

“Đừng giả vờ. Chồng em có gia đình rồi.”

Tim tôi đập mạnh.

Chồng em?
Ý cô ta… là chồng cô ta đang liên quan đến tôi?

Tôi nhìn về phía phòng tắm, nước vẫn chảy.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ:

“Chồng mình có bồ?”


2. TỪ NGHI NGỜ ĐẾN ÁM ẢNH

Tôi bắt đầu quan sát Khánh:

Anh thường về trễ hơn vài tuần gần đây.

Hay ôm khư khư chiếc điện thoại.

Có lúc đọc tin nhắn mỉm cười một mình.

Tôi cố gắng lục trong đầu xem gần đây có tiếp xúc với ai khiến gia đình người ta hiểu lầm không. Nhưng không.

Tôi không thân ai ngoài đồng nghiệp nữ.
Bạn nam cũ? Tất cả đã cắt đứt.

Vậy ai đang vu tôi phá hoại?


3. CUỘC GẶP MẶT – KHI SỰ SỢ HÃI BIẾN THÀNH TỨC GIẬN

Tôi nhắn tin xin gặp người đó để “nói chuyện rõ ràng”.

Một cuộc hẹn được chốt tại quán cà phê nhỏ cuối hẻm.

Người xuất hiện trước mặt tôi là một cô gái trẻ tầm 22, gầy gò, ánh mắt vừa tức giận vừa khinh bỉ.

Cô đặt chiếc điện thoại trước mặt tôi:

“Chị còn gì để nói?”

Tôi nuốt nước bọt:

“Chị chưa từng quen chồng em. Em đang hiểu lầm rồi.”

Cô gái bật cười:

“Hay nhỉ? Chị không quen mà chị nhắn tin cho anh ấy từ nhiều năm trước? Chị là nguyên nhân khiến mẹ em bỏ đi đấy!”

Tôi chết lặng.

Mẹ em ấy?

Tôi chưa kịp hiểu thì cô đẩy chiếc điện thoại về phía tôi.
Trên màn hình là ảnh chụp một đoạn tin nhắn cũ — 10 năm trước.

Một số lạ.
Một đoạn văn đầy cay nghiệt:

“Tôi nói thật, chị xem lại chồng mình đi. Hắn cặp kè sau lưng chị đấy.”

“Nếu chị còn để hắn qua lại với tôi, tôi sẽ công khai hết.”

“Đàn bà ngu mới tin đàn ông.”

Cô gái lạnh giọng:

“Đây là tin nhắn chị từng gửi mẹ em.”

Tôi chết lặng.
10 năm trước… đúng là tôi từng nhắn như vậy.
Nhưng người tôi gửi là chị Trâm – người tôi hiểu lầm là phá hoại chuyện tình của tôi với Tuấn (người yêu cũ).

Tôi từng nghĩ Tuấn ngoại tình với chị Trâm – đồng nghiệp của anh ta.
Trong cơn ghen mù quáng, tôi lấy số điện thoại từ danh bạ Tuấn, nhắn tin công kích chị ấy.

Tôi không biết…
chị ấy đã có chồng và một đứa con gái nhỏ.

Và cô gái đang ngồi trước mặt tôi chính là đứa trẻ năm ấy.


4. SỰ THẬT VỀ “SỰ PHẢN BỘI” 10 NĂM TRƯỚC

Tôi run rẩy:

“Em… nghe chị nói. Chị lúc ấy hiểu lầm. Chị không biết mẹ em đã có gia đình.”

Cô gái ngước lên, ánh mắt đỏ hoe nhưng giọng vẫn sắc lạnh:

“Mẹ em bị chị xúc phạm, bố em phát hiện tin nhắn đó. Ông nghĩ mẹ phản bội, rồi đánh đập, hất hủi. Mẹ em chịu không nổi, đã bỏ đi ngay trong đêm. Suốt 10 năm qua… em không biết mẹ ở đâu.”

Tôi sững người.

Những lời nói tôi từng buông ra vì ghen tuông trẻ con…
Hóa ra lại trở thành lưỡi dao cứa nát một gia đình.

Tôi thở khó nhọc:

“Chị xin lỗi… chị thật sự xin lỗi…”

Cô gái nghẹn giọng:

“Chị nghĩ một câu xin lỗi là đủ à?”


5. TWIST – VÀ CUỘC GỌI KHIẾN MỌI THỨ VỠ RA

Giữa lúc không khí căng như dây đàn, điện thoại tôi đổ chuông.
Khánh.

Tôi không muốn nghe.
Nhưng cô gái giật phắt lấy điện thoại, bấm loa ngoài:

“Đây, nghe xem chồng chị nói gì!”

Giọng Khánh vang lên:

“Mai à, đồ em gửi chị Trâm em chưa gửi kịp. Chị ấy hẹn gặp chiều nay rồi. Em đi cùng anh nhé, chị ấy muốn cảm ơn chúng ta.”

Tôi đứng hình.

Chị… Trâm?

Cô gái ngẩn ra:

“Mẹ em?”

Tôi lắp bắp:

“Khánh… biết chị Trâm?”

Khánh thở dài:

“À… anh quên kể. Hôm trước anh gặp một cô đi nhặt đồng nát gần công trình. Nhìn quen quen nên anh hỏi. Cô ấy nói từng làm cùng chỗ với em hồi xưa. Cô ấy tên Trâm.”

Chân tôi như khuỵu xuống.
Cô gái thì bật dậy:

“Mẹ… mẹ em ở đâu?”


6. CUỘC GẶP LẠI SAU 10 NĂM

Chúng tôi chạy đến khu nhà trọ cũ nơi Khánh nói.

Tại căn phòng nhỏ tồi tàn, chị Trâm ngồi gấp những chai nhựa.
Tóc chị đã bạc nhiều, dáng người gầy sọp.

Khi thấy cô gái, chị Trâm sững lại, làm rơi cả túi ve chai.

“Mai… con… đúng là con không…?”

Cô gái lao vào ôm mẹ, khóc nức nở.

Tôi đứng lùi lại, nước mắt chảy dài.

Vì tôi mà họ xa nhau 10 năm.
Nhưng cũng vì tin nhắn hôm nay… mà họ gặp lại nhau.

Chị Trâm nhìn tôi, ánh mắt không giận dữ, chỉ thoáng buồn:

“Ngày đó cô biết con ghen. Cô cũng không trách… chỉ là cô không ngờ nó khiến gia đình cô tan nát như vậy.”

Tôi quỵ xuống:

“Cháu xin lỗi… Nếu không phải vì cháu… cuộc sống cô sẽ không… như bây giờ…”

Chị Trâm kéo tôi dậy:

“Đứng lên đi con. Lỗi của con là bồng bột. Lỗi của chồng cô mới là tệ bạc. Mỗi người đi một con đường, có lẽ… giờ gặp lại cũng là cái duyên.”

Cô gái ôm tôi:

“Chị… em xin lỗi vì đã trách nhầm chị.”

Tôi nghẹn:

“Không. Chị mới là người nợ gia đình em một lời xin lỗi.”


7. KẾT – HẠNH PHÚC ĐÔI KHI ĐẾN TỪ VIỆC ĐỐI DIỆN QUÁ KHỨ

Sau hôm đó, mẹ con chị Trâm ở lại Sài Gòn.
Công ty Khánh giúp chị xin công việc tạp vụ nhẹ nhàng, có bảo hiểm.
Cô gái – tên Ngọc – đi học nghề spa.

Còn tôi…
tôi học được bài học quan trọng:

Một tin nhắn đầy nóng nảy có thể phá nát một gia đình.
Nhưng cũng có thể mở ra cơ hội hàn gắn nếu ta đủ can đảm đối diện với sai lầm.

Khánh khẽ ôm tôi sau lưng:

“Em thấy không? May mà hôm đó em không bỏ anh giữa chừng.”

Tôi cười, nước mắt rơi:

“Nếu không có tin nhắn đó… chắc mẹ con họ cũng chưa gặp lại.”

Đời đôi khi nghiệt ngã, nhưng cũng tròn trịa theo cách khó ngờ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News