×
×

Tôi hỏi: Em đổi cái va li khác được không? Nhìn nó sắp bung rồi.

1. NGƯỜI VỢ VÀ CHIẾC VA LI CŨ

Vợ tôi tên Hạnh. Một người phụ nữ ngoài ba mươi, nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ và giỏi giang. Chúng tôi cưới nhau được sáu năm, có một bé trai bốn tuổi tên Bin.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi từng tưởng rất yên bình, nhưng rồi một điều lạ bắt đầu xuất hiện từ ngày Hạnh đổi công việc sang vị trí mới – quản lý kinh doanh vùng phía Bắc.

Mỗi tháng cô ấy có vài chuyến công tác.

Nhưng điều kì lạ nhất:
Mỗi lần đi đâu, dù xa dù gần, Hạnh chỉ mang đúng một chiếc va li cũ màu nâu.

Va li cũ đến mức da nứt từng mảng, chốt khóa sém gỉ, bên tay cầm còn khắc một đường rạch dài. Trông nó chẳng hợp với một người phụ nữ hiện đại chút nào.

Tôi hỏi:

Em đổi cái va li khác được không? Nhìn nó sắp bung rồi.

Hạnh cười nhàn:

Anh đừng lo. Em quen chiếc này rồi.

Lúc ấy tôi chỉ nghĩ đơn giản: phụ nữ nhiều người hay giữ đồ cũ vì thói quen.

Nhưng càng về sau tôi càng thấy chiếc va li ấy như một phần cơ thể của cô ấy.


2. SỰ NGHI NGỜ NẢY MẦM

Một lần, Hạnh đi công tác ba ngày. Tối đầu tiên, tôi nhìn thấy tin nhắn của một người đàn ông trên Zalo:

“Em tới chưa?”
“Anh đợi ở phòng nhé.”

Tôi rùng mình.

Đàn ông mà, bản năng ghen nổi lên.

Nhưng tôi không nói ra. Tôi giả vờ bình thường.

Đêm đó tôi không ngủ được. Chỉ nhìn trân trân vào chiếc va li cũ đang đặt dưới chân tủ. Tôi không biết bên trong đựng thứ gì, nhưng mỗi khi mở ra, vợ tôi đều đóng cửa phòng và không cho ai vào.

Thậm chí Hạnh còn dính chìa khóa vào móc treo thắt lưng. Cô ấy không để nó rời khỏi mình.

Cái sự cẩn trọng ấy… quá bất thường.

Tôi vẫn cố an ủi mình rằng:

“Không được nghi oan cho vợ. Không có bằng chứng.”

Nhưng rồi, như một cái gai, suy nghĩ ấy cứ đâm vào đầu tôi, mỗi ngày thêm một chút.


3. NGƯỜI CHỒNG VÀ QUYẾT ĐỊNH SAI LẦM

Ngày thứ ba Hạnh đi công tác, trời mưa to. Bin ngủ từ sớm.

Khoảng 10h đêm, tôi nhận được tin nhắn:

“Mai em về.”

Tôi đặt điện thoại xuống, nhìn chiếc va li nằm im dưới ánh đèn vàng như một cái hộp chứa đầy u uẩn.

Tôi đứng dậy.

Tôi biết mình đang làm điều không nên làm, nhưng tôi không dừng được.

Tôi lôi va li ra giữa phòng khách. Khóa vẫn khóa. Tôi thử mở bằng mọi cách nhưng không được.

Tôi lấy tua vít, cạy khóa. Mồ hôi ướt hết lưng áo.

Cái khóa bung ra.

Va li mở.

Và đúng khoảnh khắc đó, tôi chết lặng.


4. BÊN TRONG VA LI

Không phải quần áo.
Không phải đồ phụ nữ.

Bên trong chất đầy những thứ tôi không ngờ:

Một chiếc áo khoác nam cũ.

Một tấm khăn quàng đã bạc màu.

Một đôi giày rách.

Một cuốn sổ tay.

Và một tấm ảnh ba người.

Trong ảnh là:

Vợ tôi.

Một người đàn ông.

Một bé trai tầm 3 tuổi.

Họ đứng cạnh nhau rất gần, như một gia đình.

Tôi sững người.

Không thể thở.

Tôi lật mặt sau bức ảnh.

Có dòng chữ:

“Gia đình nhỏ của bố.”

Tay tôi run.

Tôi xé tung cuốn sổ. Bên trong là những dòng chữ bằng nét bút run:

“Ngày thứ 28 điều trị.”
“Con trai bệnh ngày càng nặng.”

Rồi một trang nữa:

“Nếu có chuyện gì xảy ra, mong một người tốt sẽ chăm sóc con tôi thay tôi.”

Tôi chột dạ.

Không phải ngoại tình như tôi từng tưởng.

Mà là…

Một gia đình khác.

Và vợ tôi có liên quan.


5. VỢ VỀ

Lúc Hạnh về, tôi đang ngồi bất động giữa phòng. Chiếc va li mở toang. Đồ vật bày la liệt.

Hạnh nhìn cảnh ấy và đứng chết trân.

Tôi hét lên:

Đây là cái gì?! Tại sao?! Em giấu tôi điều gì?!

Hạnh không nói được lời nào. Mặt trắng bệch.

Tôi ném bức ảnh vào mặt cô ấy:

Người đàn ông này là ai?

Còn đứa bé?

Em có con riêng à?

Hạnh thở gấp, mắt đỏ hoe.

Anh không nên mở va li. Em đã nói rồi…

Tôi gào lên:

Tôi muốn sự thật!

Hạnh gục xuống ghế, ôm mặt. Rồi cô ấy nói trong nghẹn ngào:

“Đó là chồng cũ của em. Và là con trai em.”

Tôi như bị trời giáng.


6. SỰ THẬT BỊ GIẤU KÍN

Hạnh kể:

Cô ấy từng có một gia đình.

Chồng là bộ đội biên phòng. Con trai tên Tôm.

Năm Tôm ba tuổi, con bị suy tim bẩm sinh nặng. Gia đình đi chạy chữa khắp nơi. Trong một chuyến lên bệnh viện tuyến trên, chồng cô bị tai nạn giao thông và mất.

Hạnh ôm con trong tay, không biết bấu víu vào đâu. Sau cùng, Hạnh đưa con đến trạm từ thiện. Nhưng bệnh của Tôm vượt quá khả năng.

Con chết trên tay mẹ.

Hạnh đeo khăn tang suốt một năm. Không thể vượt qua nổi bi kịch ấy.

Và chiếc va li cũ kia…

Là những thứ cuối cùng còn sót lại của chồng và con.

Hạnh nói:

Em không muốn kể với anh. Không phải vì giấu giếm. Mà vì em sợ anh thương hại em. Sợ anh nghĩ quá khứ của em là gánh nặng.

Tôi nghe mà nghẹn tới không thốt thành lời.


7. NHƯNG CHƯA HẾT

Tôi hỏi:

Vậy tại sao mỗi lần đi công tác em mang theo?

Hạnh khẽ mỉm cười buồn:

Vì đó là cách em nhắc mình đừng quên quá khứ. Dù em đã bước tiếp, em vẫn muốn mang họ theo, như một phần cuộc đời này.

Tôi nghe cảm giác như ai bóp tim mình.

Tôi từng nghĩ vợ lừa dối. Nhưng cuối cùng người sai lầm lại chính là tôi.


8. HÓA RA…

Không phải chiếc va li đáng sợ.

Mà là lòng người dễ hóa nghi ngờ khi không biết lắng nghe.

Tôi bước lại gần Hạnh. Lần đầu tiên sau suốt một thời gian dài, tôi thấy đôi vai cô ấy yếu đuối đến mức nào.

Tôi nhớ ngày cưới cô ấy nói:

“Em chỉ mong có một mái nhà ấm.”

Vậy mà tôi lại đem đến cho cô ấy một đêm ác mộng.

Tôi nhẹ nhàng ôm vợ.
Hạnh khóc như chưa từng được khóc.

Anh xin lỗi.

Hạnh trả lời trong nước mắt:

“Em chỉ giữ chiếc va li đó để nhớ rằng em đã từng mất tất cả. Để biết rằng bất cứ lúc nào, em cũng phải trân trọng những gì đang có.”

Sâu trong mắt Hạnh là một nỗi đau đã hóa thành tận cùng bình yên.


9. LỜI KẾT

Chiếc va li cũ vẫn được khóa lại.
Nhưng lần này, Hạnh đặt nó lên kệ cao nhất.

Cô ấy nói:

Từ nay em không cần mang theo nữa. Vì bây giờ em đã có nơi để trở về.

Tôi im lặng nắm tay cô ấy.
Tôi hiểu ra một điều mà trước đây chưa từng hiểu:

Có những người mang theo quá khứ không phải để rời đi… mà để không bao giờ lạc mất đường trở lại hiện tại.

Và chiếc va li kia, hóa ra không phải là bí mật đáng sợ.

Mà là một câu chuyện của lòng người.

Của những mất mát đã qua.
Của những yêu thương cần được giữ lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News