×
×

Tôi nhắn vào group cư dân lịch sự: “Anh/chị nào để xe chắn cửa nhà A10 vui lòng dắt vào. Nhà tôi có người lớn tuổi đi lại khó.”

1.

Nhà tôi mới chuyển về chung cư được ba tháng. Chung cư Sunrise – nghe tên sang, nhưng cư dân thì… không hiền gì.

Khó nhất ở đây không phải chuyện thang máy kẹt, ồn ào, hay phí quản lý tăng theo quý.

Mà là chỗ đậu xe.

Chung cư đông, hầm lại nhỏ. Ai chiếm được chỗ đẹp – gần thang máy, không bị cọc bê tông che khuất – thì coi như thắng. Ai về muộn chỉ còn nước đánh xe vòng vòng như chơi xổ số.

Tôi là dân làm văn phòng, hay về tối muộn. Nhiều lần, tôi phải đậu tận cuối bãi, cách thang máy như cách quê ngoại hai tỉnh. Nhưng thôi, sống chung cư mà, khó tránh.

Chỉ có một điều khiến tôi nóng máu:

Anh hàng xóm căn B12 thường xuyên để xe chắn ngang cửa nhà tôi.

Cửa tôi ở góc, cửa anh ta ở phía đối diện. Anh ta có thói quen cực kỳ vô duyên: cứ đỗ xe máy sát trước cửa nhà tôi, che gần hết lối ra vào. Mỗi lần muốn mở cửa, tôi phải nghiêng người, né sát vào tường. Vướng víu, khó chịu.

Tôi nhắn vào group cư dân lịch sự:

“Anh/chị nào để xe chắn cửa nhà A10 vui lòng dắt vào. Nhà tôi có người lớn tuổi đi lại khó.”

Không ai trả lời.

Lần hai tôi nhắn riêng cho anh B12 (số phòng ghi trên mũ bảo hiểm):

“Anh ơi, anh dắt xe qua bên cửa nhà anh giúp em nhé. Nhà em khó di chuyển.”

Anh xem mà không trả lời.

Tối hôm đó, tôi thấy xe anh vẫn nằm chình ình trước cửa.

Nóng mặt thật sự.

2.

Một hôm khác, tôi đi làm về muộn. Lòng chỉ muốn leo lên phòng ngủ ngay. Nhưng vừa bén bánh vào bãi, tôi thấy cảnh tượng như phim:

Một sợi xích to đùng khóa chặt bánh trước xe tôi.

Kèm theo là tờ giấy ghi:

“ĐỖ ĐÚNG CHỖ. KHÔNG ĐỖ LẤN. KHÔNG BIẾT ĐỌC HAY GIẢ VỜ?”

Tôi ngớ người.

Hôm nay bãi đông, tôi đỗ xe sát vạch – có lấn qua một chút – nhưng CHỈ VÌ xe bên cạnh để lệch trước.

Tôi đi vòng quanh xem thử ai khóa xe mình. Một nhóm người đang đứng phía xa buôn chuyện, chỉ trỏ về phía tôi.

Một cô trong nhóm cười khẩy:

– Đó! Khóa lại cho chừa cái thói chen chỗ.

Một anh khác thêm vào:

– Ngày nào cũng có người đỗ chỗ này sai. Khóa lại là đúng!

Tôi cố giữ bình tĩnh:

– Xe tôi đỗ đúng, chỉ do xe bên cạnh để lệch nên…

– Không đúng! – Một bác đàn ông xen vào. – Tôi thấy cô đỗ lệch trước, chiếm vạch người khác. Sai thì nhận đi.

Tôi… chịu luôn.

Không ai muốn nghe lý do. Không ai thèm nhìn thực tế. Quan trọng là họ đã chọn tôi để trút giận vì… bãi xe chật chội.

Tôi gọi ban quản lý. Họ bảo:

– Chúng tôi không khóa. Cư dân tự làm. Chị tự liên hệ lấy chìa.

Liên hệ ai?

Chẳng ai nhận.

Tôi đứng trong bãi xe hơn nửa tiếng, lòng vừa bực vừa tủi. Cái xe là tài sản lớn nhất của tôi. Tôi không giàu để hỏng cái gì là thay ngay được.

Đến khi tôi gần bật khóc vì bất lực, có người đứng gần lên tiếng:

– Chị ơi… có khi chị khóa lại xe ai nên họ… khóa lại trả đó.

Tôi tròn mắt:

– Tôi chưa bao giờ khóa xe ai hết.

– Nhưng gần đây có vụ cư dân khóa xe nhau liên tục vì tranh chỗ. Hầm này căng lắm.

Tôi không biết phải nói gì. Trước giờ tôi tránh xung đột, vậy mà vẫn dính chuyện.

Đúng lúc ấy, anh bảo vệ đi tới, nói nhỏ:

– Chị cứ để đó. Sáng mai sẽ giải quyết. Giờ chủ chìa khóa không lộ mặt đâu.

Tức muốn nổ đầu, nhưng tôi không làm được gì. Tôi đành đi thang bộ lên nhà.

Tôi không ngờ… người khóa xe tôi ngày hôm đó lại là một người tôi không bao giờ nghĩ tới.

3.

Sáng hôm sau, ban quản lý yêu cầu người khóa xe ra nhận.

Ba mươi cư dân đứng trong bãi. Ai cũng bàn tán. Nhưng không ai bước ra.

Quản lý đe:

– Nếu ai khóa mà không nhận, chúng tôi sẽ cắt khóa.

Cuối cùng, một người bước ra.

Khi người đó tiến đến, tôi chết lặng.

Là… em gái tôi.

Con bé tên Vy, thuê trọ trong chính chung cư này cả năm nay. Nó biết tôi dọn về nhưng làm ca đêm nên ít gặp.

Vy nhìn tôi, mặt đỏ bừng:

– Chị… em xin lỗi…

Tôi đứng hình mất ba giây.

– Em… khóa xe chị?

Con bé nuốt nước bọt:

– Em… em không biết xe đó của chị! Em tưởng của người ở căn A10 – cái người hay đỗ xe chắn cửa nhà em…

Tai tôi ù đi.

– Em bị người ta đỗ xe chắn cửa nên em bực… rồi em khóa lại xe họ để cảnh cáo. Ai ngờ… lại là xe chị…

Tôi thở dài, bực có, buồn cười cũng có, mệt thì nhiều hơn.

– Sao em không hỏi trước?

– Em hỏi rồi! – Vy nói như muốn bật khóc. – Em nhắn group 3 lần mà ai cũng im lặng. Em gọi ban quản lý họ cũng bảo tự xử lý. Người ta cứ chắn cửa em hoài… Em tức quá…

Tôi hiểu nó. Con bé trước giờ sống có nguyên tắc, ghét ai vô ý thức. Nhưng nghĩ đến cảnh mình đứng ngẩn ngơ cả tối trước cái khóa, tôi chỉ muốn ôm đầu thở dài.

Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào:

– Hóa ra là người thân khóa xe nhau…

– Chắc hiểu lầm…

Một bác cười to:

– Nhà này vui ghê!

Tôi muốn chui xuống đất luôn.

Quản lý cắt khóa, trả xe lại cho tôi. Vy lí nhí:

– Em xin lỗi… Em đền tiền cái khóa cho chị.

– Không cần. – Tôi nói. – Nhưng từ nay đừng khóa xe ai nữa. Có gì nhắn chị.

Nó gật đầu, mặt vẫn đỏ như gấc.

4.

Chuyện tưởng thế là xong… nhưng không.

Tối đó, tôi ra bãi thì thấy cảnh quen quen:

Xe của anh hàng xóm B12 lại chắn cửa nhà tôi.

Bực thật sự.

Tôi chụp ảnh gửi lên group cư dân:

“Anh B12 ơi, anh dắt xe qua giúp. Anh để 10 ngày thì 9 ngày xe anh chắn cửa nhà tôi.”

Vài phút sau, Vy nhắn riêng:

“Chị để em xử!”

Tôi sợ nó lại khóa xe người ta nên nhắn gấp:

“Không! Không xử gì hết!”

Nó gửi icon “:((“.

Đến 9 giờ tối, tôi nghe tiếng đập cửa.

Là… anh B12.

Anh ta gãi đầu:

– Xin lỗi chị. Tôi để xe trước cửa chị vì hành lang nhà tôi có cái bàn cũ mẹ tôi mang lên. Chưa đem xuống hầm được. Tôi bừa bộn, tôi xin lỗi.

Tôi hơi bất ngờ. Ít nhất, anh ta biết nhận lỗi.

– Lần sau anh để tránh cửa tôi ra chút là được.

– Vâng… À, hôm qua ai khóa xe chị thế?

Tôi ngậm ngùi:

– Em gái tôi…

Anh B12 phì cười:

– Ủa? Nhà chị xử nhà chị luôn hả?

Tôi không biết nên cười hay nên khóc.

5.

Một tuần sau, bãi xe được kẻ lại vạch mới, rộng hơn. Ban quản lý yêu cầu:

– Từ nay ai đỗ sai sẽ bị khóa… nhưng do ban quản lý làm, không phải cư dân tự xử.

Tốt quá. Ít nhất sẽ không còn chuyện cư dân khóa nhau.

Tối hôm đó, tôi đi làm về. Trời mưa lâm râm. Khi xuống xe, tôi thấy một chiếc xe SH bị khóa bánh bằng dây xích to tướng.

Tôi bật cười:

– Ui… lại khóa nữa à.

Khi tôi đi ngang, thấy mũ bảo hiểm treo trên xe có tên:

“Vy”

Tôi đứng hình.

Lại nữa?

Tôi gọi con bé:

– Vy! Em bị khóa xe nữa hả?

Nó gắt:

– Em đỗ đúng mà chị! Em đỗ sát vạch mà người ta vẫn khóa!

Tôi nhìn kỹ.

Đúng thật. Nó đỗ sát vạch. Nhưng xe bên phải thì đỗ xiên, lấn sang.

– Chị nghĩ người ta khóa nhầm. Thôi để chị gọi bảo vệ.

Lúc bảo vệ tới, anh ta kiểm tra camera, rồi cười:

– Xe của ai đỗ xiên thế kia mới là sai. Nhưng chủ xe lại nghĩ cô Vy lấn, nên họ… khóa. Để tôi gọi họ xuống.

Hai phút sau, người chủ xe kia xuống.

Tôi há hốc miệng lần thứ ba trong tháng.

Là… anh B12.

Anh ta mặt tái xanh:

– Trời đất… là xe của em gái chị à? Tôi… tôi tưởng người hôm nọ đỗ xe chắn cửa tôi… Tôi xin lỗi…

Vy khoanh tay:

– Anh để xe xiên thì anh phải nhìn lại chứ!

Anh ta gãi đầu lia lịa:

– Tôi xin lỗi! Tôi dọn phòng nên mệt quá… không để ý… Để tôi mở khóa…

Khi anh ta lúi húi mở khóa, tôi đứng sau Vy thì thầm:

– Nghiệp quật đó con.

Nó liếc tôi:

– Nghiệp quật người ta hay nghiệp quật nhà mình?

Tôi: “…”

6.

Sau chuyện đó, tôi và Vy, rồi cả anh B12… trở thành ba người quen thuộc trong những câu chuyện dở khóc dở cười của chung cư.

Nhưng nhờ những “cuộc chiến” chỗ đậu xe, chúng tôi lại… thân nhau hơn.

Vy chuyển hẳn sang chỗ đậu mới gần xe tôi. Anh B12 thì chủ động dắt xe gọn gàng mỗi tối.

Mỗi lần tôi gặp anh ta trong thang máy, anh ta đều lễ phép:

– Em chào chị A10. Hôm nay em đậu đẹp lắm!

Tôi bật cười:

– Hy vọng không khóa nhầm ai nữa nha em.

Anh ta gãi đầu:

– Dạ… em sợ rồi…

Còn Vy? Mỗi lần đi qua bãi xe lại nhìn chiếc xích treo tường và lẩm bẩm:

– Kinh nghiệm xương máu.

7.

Một hôm tối muộn, tôi đi từ hầm xe về. Lúc ngang cửa thang máy, tôi thấy anh B12 đang cãi nhau với ai đó:

– Em nói rồi! Đừng khóa xe người ta nữa!

– Em khó chịu mà! Họ đỗ ngay trước cửa em!

Giọng… quen lắm.

Tôi bước lại.

Vy đang đứng chống nạnh.
Anh B12 đứng đối diện, vẻ bất lực.

Tôi chớp mắt:

– Hai đứa… quen nhau?

Cả hai đồng thanh:

– Không!

Rồi cùng đỏ mặt.

Tôi bật cười.

Hóa ra, mọi mâu thuẫn của chung cư… có khi chỉ là bước đệm để người ta gặp đúng người.

Còn chuyện chiếm chỗ đậu, chắn cửa, khóa bánh?

Nó thành… kỷ niệm vui khi kể lại.

Duy chỉ có một điều tôi rút ra:

Đừng bao giờ khóa xe ai trong chung cư. Người bị khóa có khi lại chính là người thân của mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News