Buổi sáng cuối tuần, khu chung cư phường Tân Phú vẫn rất yên ả. Lan đang bận rộn trong bếp, còn Tuấn – chồng cô – thì loay hoay lau lại cái bàn gỗ nhỏ nơi hai vợ chồng thường dùng để ăn cơm. Chẳng có gì đặc biệt trong ngày hôm đó ngoài việc cả hai quyết định tự nấu một bữa cơm giản dị sau nhiều tuần bị cuốn vào công việc.
Lan vốn làm kế toán nên đi sớm về khuya, còn Tuấn là kỹ thuật viên sửa chữa máy lạnh, lịch làm việc thất thường. Nhiều tháng trôi qua, bữa cơm nhà với họ trở thành thứ quý hơn vàng. Hôm nay, hai đứa quyết tâm làm bữa cơm riêng, không hàng quán, không đồ ăn đặt, chỉ có hai vợ chồng và sự bình yên.
– Anh rửa rau đi, để em thịt cá. – Lan nói như ra lệnh.
– Rõ. – Tuấn cười.
Chưa gì mà trong căn bếp nhỏ đã vang lên tiếng xào nấu, tiếng dầu mỡ lép bép, tiếng hít hà vì cay của Tuấn khi thái ớt.
Mâm cơm dần hiện ra với những món bình dân: cá bống kho tiêu, canh rau ngót tôm khô, đĩa đậu hũ chiên giòn vàng ươm và thêm ít dưa cải do Lan tự muối. Thật ra với người ngoài nhìn vào, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng với họ, đó là niềm vui giản đơn của một gia đình trẻ.
Tuấn đang múc canh thì chuông cửa vang lên.
Lan chợt giật mình:
– Ủa, ai vậy ta? Anh có đặt gì đâu?
– Không. – Tuấn nhún vai rồi đi ra mở.
Cánh cửa vừa hé, một bóng người quen thuộc đứng đó khiến Tuấn có chút khựng lại.
– Mẹ?!
– Mẹ lên chơi đây! – bà Phượng, mẹ vợ của Tuấn, tươi cười nhưng vẫn thở hổn hển vì leo bộ mấy tầng.
Lan từ trong bếp chạy ra:
– Mẹ lên sao không báo con đón?
– Thấy hai đứa đi làm suốt, mẹ sợ lại phiền… Thôi, để mẹ vào xem tụi con sống sao.
Mẹ vợ thản nhiên bước vào, đôi mắt đảo một lượt căn phòng nhỏ gọn gàng. Đến khi ánh mắt chạm vào mâm cơm trên bàn, bà đột ngột tròn mắt, rồi hốt hoảng kêu lên:
– Trời đất ơi! Hai đứa nấu cái gì vậy?!
Lan và Tuấn giật mình nhìn nhau.
Trên bàn, mâm cơm vẫn còn nóng, bốc khói nghi ngút.
– Dạ… tụi con nấu cơm. Có gì đâu mẹ? – Lan hỏi mà không hiểu chuyện gì.

Giọng bà Phượng run run, xen chút kinh hoàng:
– Nhìn… nhìn mấy món này… Sao giống… giống hệt… bữa cơm cuối cùng của bà ngoại con trước khi…
Bà nghẹn lại, không nói hết câu.
Căn phòng nhỏ đột ngột chìm vào im lặng. Tuấn nuốt khan. Lan đứng chết lặng vài giây rồi vội chạy đến đỡ mẹ ngồi xuống sofa.
– Mẹ bình tĩnh. Mẹ nói rõ cho tụi con nghe.
Bà Phượng đưa tay run rẩy chỉ mâm cơm:
– Cá bống kho tiêu, rau ngót nấu tôm khô, đậu hũ chiên, dưa cải… Tất cả đều giống… giống y như bữa hôm đó. Mẹ vừa bước vào, cứ tưởng…
Giọng bà nghẹn lại. Đôi mắt đỏ hoe.
Tuấn vội mang ly nước ấm lại.
Lan ngồi sát bên mẹ, nhẹ nhàng hỏi:
– Bữa hôm đó… là chuyện gì ạ?
Bà Phượng thở dài, hai bàn tay đan vào nhau:
– Hai mươi năm trước, ngoại con mất vì đột quỵ. Lúc ngoại ngã xuống, ngay trên mâm cơm cũng có đúng bấy nhiêu món, y chang màu sắc, cách trình bày, thậm chí cái tô canh ngoại bưng ra cũng nóng như vậy. Mẹ bước vào nhà và chứng kiến mọi thứ… Nó ám ảnh mẹ tới tận bây giờ.
Lan im lặng. Tuấn cũng không biết nói gì.
Một thoáng sau, bà Phượng nhìn mâm cơm lần nữa, rồi bật khóc nức nở. Lan vội ôm lấy mẹ.
Tuấn đứng nhìn hai mẹ con, trong lòng vừa thương vừa bối rối. Anh nhẹ nhàng cất bớt mấy món vào bếp.
– Mẹ sợ lắm, con à. – bà nức nở. – Mẹ cứ tưởng giống như ngày xưa. Nhìn mâm cơm này là tim mẹ đập thình thịch.
Lan lau nước mắt cho mẹ:
– Thương mẹ quá… Tụi con không biết. Để con đổi món khác nhé mẹ.
Nhưng bà lắc đầu:
– Không… mẹ không muốn hai đứa vì mẹ mà phải đổi. Chỉ là mẹ bất ngờ… Mẹ xin lỗi.
Tuấn đến gần, nhẹ giọng:
– Mẹ đừng xin lỗi. Mẹ kể tụi con nghe được rồi, đỡ trong lòng hơn.
Bà Phượng cố nở nụ cười nhưng nước mắt vẫn còn vương.
Không khí dần ấm lại. Tuấn đề nghị:
– Thôi, cả nhà mình ăn cơm. Mẹ ngồi đây, con sắp bàn mới, đổi vị trí cho mẹ cho thoải mái hơn.
Lan gật đầu. Nhưng khi Tuấn đang bưng mâm cơm, bỗng dừng lại. Anh cau mày nhìn kỹ đĩa đậu hũ.
– Ủa… sao miếng đậu này ăn mất một góc rồi ta? Anh chưa bóc mà?
Lan cũng lấy làm lạ:
– Em nấu xong rồi để đó chứ có ai ăn đâu?
Bà Phượng nhìn hai đứa:
– Mẹ mới lên, mà rõ ràng… mẹ đâu có đụng.
Ba người giương mắt nhìn nhau. Căn hộ khóa trong, chỉ có hai vợ chồng. Tuấn nhanh trí nghĩ ra:
– Chắc con lỡ bẻ góc lúc chiên.
Lan lắc đầu:
– Không. Lúc em chiên, miếng nào ra miếng đó.
Không khí bắt đầu… lạ lạ.
Ngay lúc ấy, tiếng gõ lạch cạch từ phía bếp vang lên.
Ba người giật mình.
Tuấn lấy hết can đảm:
– Để con vào xem.
Anh bước vào bếp. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn, ngoại trừ… cái nắp nồi cá kho đang mở hé.
Tuấn quay lại với vẻ mặt khó hiểu:
– Có ai mở nắp nồi cá không?
Lan đáp ngay:
– Không! Em còn đang nấu thì mẹ gọi cửa, em đâu có mở.
Bà Phượng tái mặt:
– Hay… có chuột?
Tuấn kiểm tra, nhưng chẳng có dấu hiệu chuột hay côn trùng.
Lan kéo tay mẹ:
– Mẹ, hay là mình ra ngoài ăn cho thoải mái. Hôm nay xui quá.
Tuấn thì trấn an:
– Thôi không sao đâu. Em với mẹ cứ ngồi nghỉ. Để anh kiểm tra một vòng căn hộ đã.
Nhưng khi anh quay vào phòng ngủ thì lập tức đứng khựng lại.
Có một tấm ảnh đặt trên bàn trang điểm.
Một tấm ảnh mà anh chắc chắn trước đó không hề có.
Đó là ảnh cưới của… hai vợ chồng anh, nhưng được in theo phong cách ngày xưa, màu ngả vàng, giống hệt ảnh thời thập niên 90.
Tuấn lạnh sống lưng.
Anh gọi lớn:
– Lan! Em vào coi cái này!
Lan chạy vào, nhìn thấy tấm ảnh thì trợn tròn mắt:
– Ủa?! Ảnh gì đây? Em chưa bao giờ in kiểu này!
Bà Phượng bước vào, nhìn tấm ảnh… rồi từ từ đưa tay lên miệng:
– Trời ơi… đây là… ảnh vợ chồng ngoại con hồi trẻ…
Lan giật mình:
– Nhưng trong ảnh là con với Tuấn mà mẹ?!
Bà run rẩy gật đầu:
– Đúng là ngoại, nhưng… gương mặt lại là hai đứa… giống đến rợn người.
Tuấn thở mạnh:
– Vậy… chuyện gì đang xảy ra vậy mẹ?
Bà Phượng hít một hơi dài rồi kể:
– Ngoại con hồi trẻ nghèo lắm. Thời đó, ngoại với ông cố cũng từng chụp một tấm ảnh cưới như thế này. Nhưng tấm ảnh đó… bị thất lạc sau khi ngoại mất. Suốt bao nhiêu năm, mẹ chưa từng thấy lại. Không lẽ…
Lan ngắt lời:
– Mẹ nói như thể ngoại… trở về?
Một làn gió nhẹ thổi qua từ cửa sổ dù cửa đang đóng kín. Tấm ảnh rung lên khe khẽ.
Cả ba im bặt.
—
TWIST BẤT NGỜ
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa gấp gáp:
Cốc cốc cốc!
Lan run giọng:
– Ai vậy anh?
Tuấn mở cửa hé và tròn mắt:
– Là… bác Sáu, hàng xóm.
Bác Sáu hớt hải:
– Nãy bác đi ngang cửa căn hộ tụi con, bác thấy có bà cụ mặc áo bà ba màu xanh xám đứng ngay cửa sổ nhìn vào. Bác tưởng là bà con trong nhà nên mới kêu, mà bả không trả lời… Bác mới lại nhìn kỹ thì… không thấy ai nữa!
Lan xanh mặt:
– Áo bà ba màu xanh xám… giống ngoại… y như mẹ kể.
Bà Phượng lùi một bước, mặt trắng bệch.
Tuấn vội cảm ơn bác Sáu rồi đóng cửa lại. Không khí trong nhà đặc quánh.
Lan nghẹn giọng:
– Mẹ… có khi nào… ngoại nhớ mẹ? Ngoại muốn nhắc gì đó không?
Bà Phượng đứng một lúc lâu mới nói được:
– Có thể… ngoại chưa yên lòng.
Lan nắm tay mẹ:
– Mẹ nhớ gì chưa làm? Có điều gì mẹ day dứt với ngoại không?
Bà nhìn xuống, giọng nhỏ dần:
– Mẹ từng giận ngoại trước khi ngoại mất. Vì ngoại hay bênh cậu Hai, hay la mẹ chuyện tiền bạc. Mẹ giận đến mức… hôm ngoại đột quỵ, mẹ không kịp nói câu xin lỗi. Mâm cơm hôm đó… cũng chính tay mẹ làm nhưng mẹ nóng giận, để mẹ và ngoại cãi nhau…
Bà bật khóc:
– Có khi nào ngoại trở lại… chỉ để nhắc mẹ đừng bỏ lỡ điều gì với hai đứa? Đừng để hối hận như mẹ năm xưa?
Lan ôm chặt lấy mẹ:
– Mẹ ơi… tụi con hiểu mà.
Tuấn bước lại, đặt tay lên vai mẹ vợ:
– Mẹ đã làm hết sức rồi. Nếu ngoại thật sự quay lại… thì chắc cũng chỉ muốn gia đình mình thương nhau.
Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng “cạch” rất nhẹ vang lên từ bàn ăn.
Cả ba quay lại.
Chiếc tô canh rau ngót… bỗng dưng xoay nhẹ, như có ai vừa chạm vào.
Rồi mùi cá kho lan tỏa thơm hơn bất thường, ấm áp lạ kỳ.
Không còn lạnh lẽo.
Không còn rợn người.
Lan khẽ thì thầm:
– Con cảm ơn ngoại…
Bà Phượng gật đầu, mắt ngấn nước nhưng bình yên hơn.
– Mẹ… mẹ thấy nhẹ lòng rồi.
Và cũng thật kỳ lạ, tấm ảnh cưới màu cũ đặt trên bàn trang điểm lúc nãy… giờ biến mất như chưa từng tồn tại.
Tuấn đi tìm khắp nhưng không thấy nữa.
Chỉ còn lại… mâm cơm nhỏ ấm áp giữa căn phòng.
–
Tối hôm đó, ba người cùng ngồi ăn cơm. Lần này, không ai còn e dè. Bà Phượng chủ động gắp thức ăn cho con rể, nói chuyện vui vẻ. Lan mỉm cười, nước mắt thi thoảng lại trào vì xúc động.
Tuấn nhìn hai mẹ con rồi thầm nghĩ:
“Nếu ngoại thật sự ghé qua… thì chắc bà thương con cháu lắm.”
Khi bữa cơm gần xong, Lan vô tình hỏi:
– Mẹ sẽ còn sợ mấy món này không?
Bà Phượng mỉm cười hiền:
– Không. Hôm nay mẹ hiểu rồi. Mâm cơm không phải điềm gở. Mâm cơm là để nhắc người sống biết trân quý nhau khi còn kịp.
Tuấn nâng chén:
– Vậy con xin phép… ăn thêm bát nữa. Ngon quá!
Lan bật cười, còn bà Phượng vỗ nhẹ vai con rể:
– Con ăn nhiều vô! Ngoại mà thấy chắc cũng cười.
Một làn gió nhẹ lướt qua cửa sổ, thoảng mùi hương hoa đại dịu dàng. Không ai nói gì, nhưng cả ba đều cảm nhận một điều sâu sắc:
Người đã khuất không bao giờ rời bỏ gia đình.
Họ chỉ trở về khi yêu thương cần được nhắc nhớ.
—
KẾT
Đêm hôm đó, khi tiễn mẹ vợ xuống dưới lấy taxi, Tuấn khẽ nhìn lại căn hộ. Anh mỉm cười.
Không còn sợ hãi.
Chỉ còn cảm giác… ấm áp của một mái nhà biết yêu thương.