×
×

Trong mỗi buổi nói chuyện, ông luôn mang theo chiếc áo cũ đã rách — chiếc áo năm ấy ông Lâm mặc khi đến sửa khóa.

1. Buổi sáng định mệnh

Sáng tháng Sáu oi ả, quận 7 như phủ một lớp nắng đặc quánh.
Trong con hẻm dẫn vào khu biệt thự Phú Mỹ Hưng, chiếc xe máy cà tàng của ông Lâm, gần sáu mươi tuổi, chở đầy đồ nghề sửa khóa, khẽ khàng dừng lại trước cổng căn biệt thự trắng.

Ông mệt mỏi bước xuống, tay vuốt tấm áo sơ mi xanh đã bạc màu, phần vai còn có vài đường chỉ rách.
Cái áo ấy cũ đến mức người ta tưởng ông lượm ở đâu.
Với ông, đó lại là kỷ vật duy nhất của một đứa con trai đã mất tích 20 năm.

Ông bấm chuông. Cửa mở.

Một cô giúp việc trẻ, Lan, đưa ông vào và nói nhanh:

— Dạ, ông chủ đang chờ. Két sắt của gia đình bị kẹt. Trưa nay cần lấy hồ sơ đi ký, nên phải sửa gấp.

Ông Lâm gật đầu.
Nghề sửa khóa vốn lặng lẽ, nhưng ông vẫn làm chăm chỉ để kiếm tiền nuôi vợ đang bệnh.

Phòng làm việc của chủ nhà rộng như phòng giám đốc.
Két sắt hiệu Nhật, loại cao cấp.

Ông Lâm bắt đầu kiểm tra, hỏi han vài câu. Mọi việc diễn ra bình thường.

Ông mở két ra sau 30 phút. Trong két có nhiều giấy tờ, vài xấp USD, và một hộp gỗ nhỏ.

Chủ nhà – ông Hào, 48 tuổi, doanh nhân bất động sản – gật đầu hài lòng.

— Tốt. Cảm ơn ông.

Ông Lâm thu dọn đồ, chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc ông đặt chân ra sân…

Một tiếng thét chói tai vang lên từ lầu hai.

“TRỜI ƠI! KÉT TRỐNG TRƠN RỒI!”

Ông Lâm sững lại, quay đầu.
Cả gia đình ông Hào chạy xuống.

“Tiền! Hồ sơ! HỘP GỖ CỦA BỐ TÔI!!! ĐÂU RỒI?”

Cô giúp việc cuống cuồng:

— “Dạ… không có ai khác vào phòng mà!”

Ánh mắt cả gia đình lập tức đổ dồn lên ông Lâm — người duy nhất ngoại lai.

Ông Hào nghiến răng:

“Ông vừa sửa khóa xong thì két trống rỗng. Không phải ông thì ai?”


2. Cơn giận vô minh

Ông Lâm tái mặt.

— “Tôi… tôi chỉ sửa khóa. Tôi không lấy gì cả!”

Vợ ông Hào gào lên:

“Ông nghèo, nhìn bộ dạng là biết! Lấy tiền là đúng rồi!”

Con gái lớn của họ cũng hét:

— “Mở ba lô ông ta ra đi ba!”

Không đợi trả lời, Hào giật lấy chiếc ba lô cũ của ông Lâm, đổ tất cả xuống.
Chỉ có kìm, dầu xịt, tua vít, vài chìa khóa mẫu, bánh mì khô và chai nước lọc.

Không có gì khác.

Nhưng sự giận dữ đã lấn át lý trí.

Vợ ông Hào chỉ vào chiếc áo cũ rách:

“Tiền nhiều như vậy… chắc ông giấu trong áo!”

Bà ta lao đến kéo tay áo ông Lâm. Ông hốt hoảng lùi lại, ôm chặt lấy ngực.

“Đừng! Chiếc áo này… là của con trai tôi!” – ông nghẹn giọng.

Nhưng không ai quan tâm.

Ông Hào gằn từng chữ:

“Nếu ông không trả lại, tôi gọi công an.”

Ánh mắt ông Hào đầy giận, nhưng trong sâu thẳm còn pha chút hoảng loạn khác thường.

Lan – cô giúp việc – run rẩy nói nhỏ:

— “Hay… mở camera đi anh?”

Hào đập tay xuống bàn:

“Đúng rồi! Mở! Để xem ông ta chối kiểu gì!”


3. Sự thật không ai ngờ

Phòng camera nằm cuối hành lang. Cả nhà áp sát vào màn hình.

Lan tua lại đoạn ghi hình lúc ông Lâm sửa khóa.

Mọi người đều hồi hộp — đặc biệt là ông Lâm, mặt ông trắng bệch.

Hình ảnh chạy:
Ông Lâm loay hoay, mở két.
Ông đứng dậy thu dọn đồ.
Sau đó ông Hào vào lấy vài giấy tờ.
Ông Lâm vẫn đứng góc phòng, đang xếp dụng cụ.

Rồi…

Hình ảnh hiện rõ:
Ông Hào rút toàn bộ tiền và hộp gỗ ra — tự tay ông nhét vào một ngăn tủ bí mật sau bàn làm việc.

Không một ai nói nên lời.

Vợ ông Hào há miệng:
— “Anh… anh làm cái gì vậy??”

Con gái lắp bắp:
— “Ba… ba ăn cắp tiền của nhà mình?”

Ông Lâm đứng chết trân.

Nhưng điều đáng sợ nhất là… mặt ông Hào không đỏ, không hoang mang.
trắng bệch như người mất hồn.

Ông khụy xuống ghế.

Nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình.
Nhìn vào… chiếc áo của ông Lâm.

Đúng hơn là… logo nhỏ trên túi áo.

Một logo hình ngôi sao xanh đã phai mờ.

Vợ ông Hào quát:

— “Anh giải thích đi chứ??”

Nhưng ông Hào không đáp.
Ông quay sang nhìn ông Lâm, run rẩy:

“Cái áo đó… ông lấy ở đâu?”

Ông Lâm lùi lại như gặp ma.

— “Đây… là áo của con trai tôi. Nó mất tích năm 2004. Tôi giữ mãi…”

Tất cả im lặng.

Hào bật khóc như đứa trẻ.

Ông lao xuống, quỳ sập trước mặt ông Lâm khiến mọi người hoảng loạn:

“Là… của đứa trẻ tên Nam phải không??”

Ông Lâm đờ người:

— “Ông… ông nói gì?”

Hào khóc nấc:

“Tôi… tôi chính là người cuối cùng gặp nó. 20 năm trước… tôi là người đã bắt nhầm con trai ông.”


4. Bí mật 20 năm

Không khí đông cứng.

Hào nằm quỳ, hai tay run rẩy:

“Hai mươi năm trước… tôi làm trong một nhóm đòi nợ thuê.”
— “Một ông chủ khác dặn bắt một thằng nhóc bán vé số trông nghèo khổ nhưng thường đưa phong bì cho dân giang hồ. Bọn tôi tưởng nó là chân rết.”
— “Hóa ra… thằng bé đó chỉ là người… chuyển thuốc cho mẹ nó.”

Ông Lâm thở gấp, tay run bần bật:

— “Nam… Nam đã bị các anh làm gì?”

Hào khóc:

“Tôi… tôi không đánh nó. Nhưng lúc dọa hỏi, nó sợ quá… chạy ra đường và… bị xe tải tông.”

Không ai nói được nữa.

Căn phòng chìm trong tiếng nấc nghẹn và kinh hoàng.

Hào giơ tay lên đầu, giọng đứt quãng:

“Tôi ám ảnh suốt hai mươi năm. Tôi bỏ nghề, làm lại cuộc đời. Nhưng mỗi khi thấy áo đồng phục trường Minh Khai – mẫu giáo mà nó từng học – tim tôi lại đau.
Khi nhìn thấy logo trên áo ông… tôi… tôi biết không thể trốn nữa.”

Ông Lâm không đứng nổi.

— “Trời đất ơi… con ơi…”

Ông gục xuống, khóc như chưa từng khóc.

Vợ và con ông Hào chỉ biết ôm nhau run rẩy.


5. Tội lỗi trôi về hiện tại

Lan – cô giúp việc – là người đầu tiên lên tiếng:

— “Nhưng… két sắt? Tại sao anh Hào lại lấy tiền cất đi?”

Hào lau nước mắt, mặt đầy sự sợ hãi:

“Từ nhiều năm nay… tôi bị rối loạn lo âu. Hễ căng thẳng là tôi cất tiền vào tủ mật, rồi quên mất là mình làm. Tôi nghĩ ai đó lấy trộm. Tôi sống trong ám ảnh… trong tội lỗi…”

Ông Hào đứng dậy, đi tập tễnh ra tủ mật, lấy tiền và hộp gỗ ra, đặt trước ông Lâm.

“Ông không lấy gì cả. Người sai… chính là tôi.”

Ông cúi đầu sát đất trước mặt ông thợ già:

“Xin ông… xin ông tha thứ.”

Cả gia đình ào đến đỡ ông Hào dậy, nhưng ông quỳ cứng.

Ông Lâm nhìn ông ta thật lâu.
Hai mắt đỏ hoe.

— “Tôi đã chờ 20 năm để biết chuyện gì xảy ra… Tôi hận. Nhưng… nếu ông đã sống trong tội lỗi suốt chừng đó… thì nghiệp cũng đã theo ông rồi.”

Ông quay sang nhìn chiếc áo trên người mình, bàn tay run lên:

“Thằng bé chết vì sợ. Nhưng nó là đứa hiền. Nếu nó còn sống… nó cũng sẽ không muốn ông phải chết vì tội lỗi.”

Ông đứng dậy:

“Tôi tha cho ông. Nhưng ông phải tự đi khai với công an về vụ việc năm xưa. Phải chịu trách nhiệm.”

Hào gật mạnh, như được giải thoát.


6. Hồi chuông tỉnh thức

Không khí vỡ òa.

Vợ ông Hào quỳ xuống xin lỗi ông Lâm vì đã xúc phạm, vu khống.
Hai đứa con cũng khóc nức nở.

Lan bước tới cúi người:

— “Cháu xin lỗi chú. Cháu tin chú, nhưng không dám lên tiếng…”

Ông Lâm chỉ cười buồn:

— “Người nghèo… dễ bị nghi lắm con.”

Căn biệt thự vốn sang trọng giờ chỉ còn lại sự xấu hổ và những giọt nước mắt.


7. Ngày công an đến

Hai ngày sau, đúng như lời hứa, Hào tự đến trình báo.
Công an xác minh, đối chiếu lời khai của nhiều nhân chứng cũ, và xác nhận tai nạn năm xưa là thật — đã có hồ sơ, nhưng người gây tai nạn đã bỏ trốn, còn phần nhóm bắt nhầm đứa bé chưa từng bị truy cứu.

Gia đình Hào chịu phạt hành chính vì hành vi năm xưa nhưng được giảm nhẹ vì tự thú và thành khẩn.
Điều khiến ông Lâm kinh ngạc hơn là:

Hào xin phép được bồi thường cho gia đình ông Lâm suốt đời, chu cấp viện phí cho vợ ông.

Ông Lâm từ chối phần lớn, chỉ nhận tiền chữa bệnh cho vợ.

— “Chuyện quá khứ… để nó ngủ đi. Điều tôi cần là sự thật thôi.”


8. Chiếc hộp gỗ

Một chiều mưa, Hào đem trả hộp gỗ cho ông Lâm.

— “Tôi… đã lỡ mở nó ra năm đó. Bên trong là cái gì… ông tự xem.”

Ông Lâm mở nắp hộp.
Bên trong là:

Một tấm hình vẽ nguệch ngoạc: bố mẹ và cậu bé nắm tay nhau.

Một mẩu giấy ghi: “Con thương ba má nhiều lắm.”

Và một chiếc ô tô đồ chơi gãy bánh.

Ông Lâm ôm chiếc hộp vào ngực, bật khóc đến nghẹn.

Hào đứng bên cạnh, mắt đỏ hoe:

— “Tôi sẽ thay Nam… chăm sóc gia đình ông đến khi nào ông không cần nữa.”


9. Vòng tròn khép lại

Một năm sau.
Ông Lâm không còn làm nghề sửa khóa nữa.
Vợ ông được chữa bệnh, sức khỏe dần tốt.

Còn Hào?
Ông trở thành người tài trợ cho quỹ bảo vệ trẻ đường phố, đi các trường học kể câu chuyện của mình để cảnh tỉnh thanh niên.

Trong mỗi buổi nói chuyện, ông luôn mang theo chiếc áo cũ đã rách — chiếc áo năm ấy ông Lâm mặc khi đến sửa khóa.

“Đây là thứ nhắc nhở tôi rằng tội lỗi không biến mất… nhưng con người có thể làm lại nếu dám đối diện.”

Khán phòng luôn im lặng.

Và đâu đó, trong mỗi giọt nước mắt, dường như có hình bóng một cậu bé tên Nam đang mỉm cười…

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News