×
×

Trong trái tim chồng tôi, tên chị Lan là một vết sẹo. Còn tôi – là người sẽ đi cùng anh, giúp vết sẹo ấy không còn đau.

“Cái Tên Trong Đêm Tân Hôn”

Ngày cưới trôi qua trong sự ồn ào, náo nhiệt đúng kiểu quê tôi ở Ninh Bình. Hai họ rộn ràng tiếng cười nói, tiếng cụng ly chúc mừng, còn tôi thì loay hoay trong tà áo dài đỏ quạch, không biết nên hồi hộp hay xúc động.

Nghĩa – chồng tôi – ít nói, trầm tính, nhưng lại có nụ cười hiền mà ai nhìn cũng quý. Điều khiến tôi yêu anh là ánh mắt ấm áp ấy, lúc nào cũng như nói: “Anh ở đây, đừng lo.”
Người như vậy, ai cưới được là có phúc.

Hay ít nhất… tôi đã từng nghĩ thế.


Khuya hôm đó, sau khi tiễn họ hàng cuối cùng, chúng tôi được đưa về phòng tân hôn ở nhà Nghĩa. Căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ, tường mới sơn màu kem, giường trải ga trắng tinh.

Nghĩa ngồi xuống cạnh tôi, tay anh đặt lên lưng tôi rất nhẹ.

“Em mệt không?” – Anh hỏi.

Tôi mỉm cười. “Có chút chút.”

Anh bật cười khẽ. “Anh cũng thế.”

Không khí nhẹ nhàng, ngọt. Tôi cảm thấy yên lòng.
Nhưng rồi…

Khi Nghĩa ôm tôi vào lòng, bàn tay anh siết chặt eo tôi, hơi thở anh phả lên cổ tôi ấm nóng…
Thì đột nhiên, anh thì thầm một câu làm cả cơ thể tôi lạnh ngắt:

“Lan… đừng sợ.”

Tôi giật bắn.

Tôi tên là Vy.

Tôi chưa bao giờ nghe Nghĩa nhắc đến ai tên Lan cả.

Tim tôi đập thình thịch, tai ù đi. Tôi đẩy anh ra, nhưng nhanh đến mức anh tưởng tôi bị đau.

“Em sao thế? Anh làm đau em à?”

Giọng anh hoảng hốt thật sự – chứ không giống kiểu che đậy lỗi lầm. Nhưng càng như thế tôi càng rối.

“Anh… vừa gọi em là ai?” – Tôi cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể.

Nghĩa tròn mắt. “Anh gọi em là Vy mà?”

“Không. Anh gọi em là… Lan.” – Tôi dằn từng chữ.

Anh cứng người. Ánh mắt thoáng hoảng loạn – thứ cảm xúc tôi chưa từng thấy ở anh.

“Anh… xin lỗi. Anh không cố ý. Anh chỉ… nhầm.” – Nghĩa đưa tay lên thái dương, như đang cố nhớ hoặc cố quên.

“Lan là ai?” – Tôi hỏi.

Anh im lặng. Rất lâu.

Rồi chỉ nói:

“Để mai anh giải thích được không?”

Tôi quay đi.

Đêm động phòng, tôi nằm sát mép giường, lưng quay về phía chồng.
Nghĩa thở dài rất khẽ. Anh không ôm tôi nữa. Chỉ nằm im.

Nhưng tôi biết anh không ngủ.

Còn tôi, nước mắt rơi ướt gối từ lúc nào.


Sáng hôm sau, mẹ chồng gọi tôi xuống ăn sáng. Tôi cố tỏ ra bình thường. Nhưng đầu óc tôi chỉ quay cuồng một câu hỏi: Lan là ai?

Khi Nghĩa xuống sau, mắt anh đỏ.
Chắc anh cũng không ngủ.

Trong bữa ăn, anh định nói điều gì đó, nhưng tôi chỉ nói nhanh:

“Em lên phòng thay đồ tí.”

Tôi chạy về phòng như chạy khỏi áp lực đang bóp nghẹt mình.

Định thay áo để đi chợ cùng mẹ chồng, tôi mở tủ quần áo.

Cạch.

Tủ mới mở ra, nhưng trái tim tôi thì như có vật gì đập mạnh.

Bên trong, cạnh dãy áo của hai vợ chồng, có một chiếc váy cưới màu trắng ngà, kiểu dáng cũ – chắc từ hai mươi năm trước – được bọc kỹ trong túi nilon lớn.

Tôi không nhớ mẹ chồng nhắc gì về nó. Tôi chưa từng thấy.

Trên túi nilon có dán một tấm giấy nhỏ, cũ vàng, chữ viết bằng bút bi:

“Để dành cho Lan – ngày em lấy chồng.”

Tôi run rẩy mở túi.

Chiếc váy được giặt sạch sẽ, gấp rất cẩn thận. Dưới cùng là một phong thư mỏng đã ố vàng.

Tôi lấy ra.

Dòng chữ trên thư khiến tay tôi lạnh toát:

Gửi em gái của chị – Vy, nếu một ngày nào đó em đọc được.

Tim tôi như ngừng lại.

Tôi ngồi phịch xuống giường, xé thư.

Bên trong là nét chữ phụ nữ, mềm, tròn.


“Vy,

Nếu em đang đọc lá thư này, nghĩa là chị đã không còn trên đời để tự tay đưa váy cưới cho em.

Chị là Lan – chị gái ruột của Nghĩa. Chị mất năm chị 22 tuổi trong tai nạn giao thông, vì xô Nghĩa ra khỏi đường xe tải. Nghĩa sống… vì sự đánh đổi đó. Nhưng từ đó em trai chị mang theo một vết thương không bao giờ lành.”

Tôi nghẹn họng.
Đôi mắt tôi đọc tiếp, tay run bần bật.


“Trước khi mất, chị đã kịp nói với mẹ chồng của em bây giờ rằng: ‘Nếu một ngày nào đó Vy – em gái nuôi của chị lớn lên – và thằng Nghĩa thương nhau, mẹ đừng cản.’
Chị vẫn luôn mong hai đứa bù đắp cho nhau.”

“Nghĩa vẫn thường gọi tên chị trong mơ, trong những lúc hoảng sợ, nhất là khi anh ấy thấy người anh yêu bị đau hay run rẩy. Đó là phản xạ từ ngày chị mất.”


Tôi thở dốc.

Trong đầu tôi là hình ảnh Nghĩa đêm qua – hoảng hốt, run run, nhìn tôi như sắp mất ai đó lần nữa.

Không phải anh gọi tên người yêu cũ.
Không phải bí mật ngoại tình.
Không phải phản bội.

Mà là… vết thương của một đứa em trai từng tận mắt chứng kiến chị gái chết để cứu mình.

Tôi bật khóc.

Tiếp tục đọc.


“Vy, nếu em sợ, chị hiểu. Nhưng xin em đừng trách Nghĩa. Chị không muốn cái chết của chị khiến hai đứa không hạnh phúc. Chị để lại chiếc váy này – váy cưới của chị – để gửi gắm hy vọng: rằng em và Nghĩa sẽ tiếp tục cuộc đời mà chị không kịp sống.”

“Thương em.
Lan.”


Tôi ôm lá thư vào ngực.

Một cảm giác vừa đau vừa nhẹ tràn lên.

Thì ra…

Cái tên trong đêm tân hôn không phải lỗi lầm.
Mà là nỗi đau chưa kịp chữa của chồng tôi.

Và người tên Lan
– lại là người đã từng thương tôi, khi tôi còn nhỏ, khi tôi còn là… em gái nuôi của chị.

Tôi không nhớ. Tôi được nhận nuôi lúc 5 tuổi, chỉ biết nhà Nghĩa hay sang giúp.
Thì ra… chị Lan từng bế tôi, từng xin mẹ cho tôi về chơi.
Tất cả tôi đều đã quên.

Nhưng Nghĩa thì không quên chị.


Tôi gấp thư lại, đặt vào vị trí cũ. Sau đó đi xuống bếp.

Nghĩa đang đứng chờ, mặt căng thẳng, hai tay cứ siết vào nhau.

Tôi đến gần.
Anh mở miệng:

“Vy… về chuyện tối qua… anh xin lỗi, anh thật sự—”

Tôi đặt ngón tay lên môi anh.

“Em biết rồi.” – Tôi thì thầm.

Ánh mắt anh mở lớn.
“Em… em biết?”

Tôi gật nhẹ.

Nghĩa khụy người xuống ghế, hai tay ôm mặt.

“Anh không muốn gọi tên đó. Nhưng đôi khi… khi anh sợ sẽ làm mất người anh yêu… anh nghĩ đến chị. Anh không điều khiển được.”

Giọng anh lạc đi.
Như đứa trẻ.

Tôi kéo anh vào lòng, ôm chặt.

“Không sao. Em không giận. Em chỉ… thương anh.”

Nghĩa run lên.
Một giọt nước mắt rơi xuống vai tôi.

Đây là người đàn ông tưởng như mạnh mẽ, điềm đạm nhất mà tôi biết.
Nhưng sâu trong đó là một đứa trẻ 7 tuổi, từng nhìn chị gái chết trên tay mình.

Tôi vuốt tóc anh, thì thầm:

“Chúng ta sẽ cùng chữa lành. Cả hai đứa.”


Tối đó, chúng tôi cùng nhau gấp lại chiếc váy cưới cũ, đặt lại vào tủ – như đặt một lời chúc phúc.

Nghĩa kéo tay tôi, ôm vào lòng.

“Vy… anh yêu em.”
Giọng anh bền, rõ, không lẫn bất kỳ cái tên nào.

Tôi mỉm cười, tựa đầu vào ngực anh.

“Em cũng yêu anh.”

Ngoài kia, gió thổi qua mái nhà, mang theo chút lạnh của đầu mùa. Nhưng trong vòng tay anh, tôi thấy ấm – không chỉ bởi tình yêu, mà bởi sự thật đã được hé mở, nỗi đau đã có người chạm vào và cùng gánh.

Chúng tôi bắt đầu đời sống hôn nhân, không hoàn hảo, nhưng thật – và đủ.

Bởi vì tôi biết:

Trong trái tim chồng tôi, tên chị Lan là một vết sẹo.
Còn tôi – là người sẽ đi cùng anh, giúp vết sẹo ấy không còn đau.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News