×
×

Chồng tôi lúng túng, còn các em chồng thì khẽ cười, dường như đoán trước điều gì sắp xảy ra. Tôi cũng chỉ cười, trong lòng âm thầm chuẩn bị:

CHIA ĐỀU CHI PHÍ TRONG NHÀ – VÀ NGÀY MẸ CHỒNG TÁI MẶT

Buổi họp gia đình hôm ấy diễn ra vào một chiều cuối tuần. Ánh nắng nhạt chiếu qua cửa sổ, nhưng không gian phòng khách lại căng thẳng hơn bao giờ hết. Mẹ chồng – bà Lan – ngồi chính giữa sofa, vẻ mặt nghiêm nghị, tay cầm tờ sổ đỏ. Chồng tôi đứng kế bên, còn tôi, con dâu mới cưới, im lặng ngồi bên ghế phụ.

Bà Lan mở lời:

– “Từ nay trong nhà này, mọi chi tiêu phải minh bạch. Ai xài gì, trả nấy. Chia đều chi phí hàng tháng.”

Câu nói của bà khiến tôi khẽ nhướn mày, mỉm cười đồng ý. Tôi biết, mẹ chồng không hề đùa. Bà muốn thử thách sự công bằng… hay thử thách tôi.

– “Dạ, con hiểu rồi ạ.” – Tôi nói nhẹ nhàng, giọng vẫn bình thản.

Chồng tôi lúng túng, còn các em chồng thì khẽ cười, dường như đoán trước điều gì sắp xảy ra. Tôi cũng chỉ cười, trong lòng âm thầm chuẩn bị: đây sẽ là ngày tôi được… chứng minh sự thật bằng con số.


1. Ngày hôm sau – tính toán bằng thực tế

Sáng hôm sau, khi mọi người đã ra khỏi nhà, tôi mở sổ chi tiêu và bắt đầu ghi chép. Từ tiền điện, nước, gas, internet, thực phẩm, tiền rác thải, đến việc mua sắm nhỏ nhặt cho nhà bếp. Tôi còn cộng cả chi phí vật nuôi: con chó của mẹ chồng, vài chú mèo nhặt ngoài đường mà mẹ chồng nuôi từ lâu.

Tôi chia ra: tổng chi phí trong nhà / số người sống trong nhà = mỗi người đóng bao nhiêu.

Ban đầu, mọi thứ bình thường. Tôi nghĩ mẹ chồng sẽ ước lượng, vài khoản phụ sẽ san sẻ. Nhưng khi đi sâu vào chi tiết, tôi mới chết lặng.

Mẹ chồng bật điều hòa cả ngày, đôi khi mở cùng lúc hai phòng.

Mẹ chồng và em chồng nấu ăn riêng, mua đồ ăn xịn, còn tôi và chồng ăn đơn giản.

Mẹ chồng mua trà, bánh ngọt, đồ uống thảo mộc, tổng tiền này hàng tháng gần bằng cả hóa đơn điện nước của cả nhà.

Em chồng còn đặt thức ăn online mỗi tối, dùng app giao hàng, tiện nghi đủ cả.

Tổng hợp lại, nếu chia đúng theo mức sử dụng và chi tiêu thực tế, mẹ chồng sẽ phải trả phần lớn chi phí.

Tôi nhíu mày, khẽ cười. Cái bảng tính toán này sẽ khiến bà Lan… “sốc toàn tập”.


2. Buổi chiều đối chất

Chiều hôm đó, mẹ chồng trở về. Tôi đặt bảng chi tiết trên bàn, mỉm cười:

– “Mẹ ạ, con đã tính chi phí từng khoản theo đúng như hôm họp gia đình mẹ đề nghị. Đây là số liệu thực tế.”

Bà Lan nhíu mày, nhìn tôi và bật lên câu hỏi đầu tiên:

– “Con… làm gì mà mất thời gian thế này?”

Tôi bình thản:

– “Chỉ là tính toán cho công bằng, mẹ à.”

Tôi đưa bà bảng tính chi tiết từng ngày, từng khoản, kèm tổng số tiền mỗi người phải đóng. Bà Lan nhìn, ban đầu còn gượng cười, nhưng khi đọc từng con số… mặt bà tái mét.

– “Con… con không thể làm như vậy được!” – bà hét lên, tay run cầm bảng.

Tôi vẫn bình tĩnh:

– “Mẹ từng nói chia đều chi phí mà, mẹ muốn công bằng phải không ạ? Con chỉ làm đúng lời mẹ nói thôi.”

Bà Lan lặng người, còn tôi thì biết, mình đã chạm đúng “vùng cấm” của bà. Không phải vì con dâu tính sai, mà vì sự thật đã bị phơi bày.


3. Sự thật khiến mẹ chồng tái mặt

Mẹ chồng tái mặt, lí nhí:

– “Mà… sao… sao lại nhiều đến vậy?”

– “Vì mẹ và em trai dùng phần lớn điện nước, thực phẩm, chi phí thú nuôi… Nếu chia đều, mẹ sẽ phải trả hơn một nửa.”

Bà Lan lặng đi. Từ trước tới nay, bà cứ nghĩ mình đang “gánh vác” con dâu, nhưng hóa ra tất cả những năm tháng trước, con dâu mới là người âm thầm chịu đựng, chi trả.

Tôi kể chi tiết:

Tiền điện nước, gas, internet: tôi đóng toàn bộ.

Chi phí mua đồ nấu ăn, dọn dẹp, mua phụ kiện cho nhà: tôi và chồng đóng.

Bà bật điều hòa cả ngày, mua trà, bánh, đồ xịn, còn em chồng gọi đồ online mỗi tối…

Tất cả được chia đều → mẹ chồng nhận ra hóa ra bấy lâu nay mình được “ở ké” quá nhiều.

Bà im lặng, không nói được gì, còn tôi mỉm cười nhẹ, vẫn giữ bình tĩnh.


4. Cao trào – lúc mẹ chồng “nghẹn lời”

Bà Lan đứng, hai tay ôm ngực, như muốn đập xuống đất. Tôi đi qua, nhẹ nhàng:

– “Mẹ à, con chỉ làm đúng như lời mẹ nói. Nếu mẹ không muốn chia đều nữa, từ giờ con sẽ tính lại, hoặc để con lo hết cũng được.”

Bà lúng túng, mặt đỏ bừng, giọng run run:

– “Con… con đừng làm thế… không thể…”

Tôi nhún vai, nói nhẹ:

– “Con không muốn tranh cãi, mẹ. Chỉ là con muốn công bằng thôi.”

Nhìn tôi, bà Lan lặng người. Tôi biết, bà đang nhận ra rằng sự công bằng không phải lúc nào cũng vừa ý bà, đặc biệt khi sự thật phơi bày.

Các em chồng đứng lặng, không dám lên tiếng. Chồng tôi thì ngập ngừng, dường như đang hiểu ra điều gì đó.


5. Phản ứng và kết quả

Sau vài phút im lặng, bà Lan thở dài, ngồi xuống sofa, nhìn tôi:

– “Con… đúng là thông minh.”

– “Dạ, con chỉ làm đúng như mẹ muốn thôi.”

Bà Lan cười gượng, ánh mắt pha chút hối hận. Tôi biết, bà vừa nhận ra mình không hề công bằng như nghĩ.

Từ hôm đó, mọi chi phí trong nhà được minh bạch. Mẹ chồng dần tập tự thanh toán một phần cho những thứ bà tiêu nhiều, còn tôi và chồng vẫn giữ các khoản sinh hoạt chính.

Nhưng điều quan trọng nhất: tình cảm gia đình thay đổi. Bà Lan không còn chỉ nhìn tôi bằng con mắt nghi ngờ hay e dè nữa. Thỉnh thoảng, bà còn pha trò:

– “Con dâu thông minh thật. Biết tính toán cho mẹ bất ngờ.”

Tôi cười, thấy lòng nhẹ nhõm.


6. Thông điệp

Câu chuyện này không chỉ là chuyện tiền bạc, mà là:

Công bằng phải đi kèm sự minh bạch.

Thông minh mềm mại giúp người hiền chiến thắng mà không cần to tiếng.

Người trong gia đình sẽ hiểu ra giá trị của nhau khi nhìn thấy sự thật bằng con số.

Đôi khi, một chút tính toán khéo léo là cách để thay đổi nhận thức và mối quan hệ mà không cần đối đầu.


7. Kết

Ngày hôm đó, khi tôi ngồi lại và uống trà cùng mẹ chồng, tôi mỉm cười. Bà Lan cũng cười, nhưng là nụ cười pha chút ngượng ngùng.

Tôi biết rằng, sau lần này, mọi chuyện trong nhà sẽ minh bạch hơn, mọi người sẽ nhìn nhau bằng con mắt công bằng hơn. Và tôi, một cô con dâu mới, đã âm thầm “chiến thắng” bằng sự thông minh và điềm tĩnh.

Mẹ chồng tái mặt hôm qua, hôm nay chỉ còn là câu chuyện cười nhẹ trong nhà. Và tôi biết, mình đã làm đúng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News