×
×

“Cô trẻ này sống một mình à? Làm nghề gì? Lương tháng bao nhiêu? Bố mẹ đâu? Chưa lấy chồng sao chưa lấy chồng?”

Tôi chuyển về khu tập thể A9 được ba tháng thì hiểu ngay vì sao căn hộ này rẻ hơn mặt bằng chung gần một trăm triệu: nơi này nhiều chuyện như một cái nồi áp suất chỉ chờ phát nổ, còn cư dân thì xem drama là oxy để thở.

Ngày đầu dọn đến, bà tổ trưởng dân phố – cô Hòa – đã đứng chờ trước cửa nhà tôi, tay chống nạnh, ánh mắt soi mói như tia X-quang.

“Cô trẻ này sống một mình à? Làm nghề gì? Lương tháng bao nhiêu? Bố mẹ đâu? Chưa lấy chồng sao chưa lấy chồng?”

Tôi còn chưa kịp thở đã bị hỏi như bị phỏng vấn xin vào NASA.

Tôi chỉ cười trừ. Đó là ngày đầu tiên. Và tôi nghĩ: Thôi chắc họ làm quen vậy thôi.

Nhưng không! Tôi đã đánh giá quá thấp khả năng “tò mò” của khu này.


Tôi vốn là nhân viên thiết kế tự do. Cuộc sống khá yên tĩnh. Mỗi ngày, tôi ngồi vẽ từ trưa đến khuya, ít giao lưu nên cư dân càng tò mò. Mỗi lần tôi đi chợ, đi đổ rác, đi bộ tập thể dục… đều có người liếc nhìn, hỏi nhau thì thầm sau lưng.

Nhưng mọi thứ chỉ thực sự bắt đầu nổ ra vào tháng thứ hai.

Một buổi sáng, tôi vừa mở cửa đã thấy hai bà hàng xóm nhìn mình rồi quay đi cười khúc khích.

Cảm giác như mình vừa trở thành nhân vật chính trong group chat kín nào đó.

Tôi phớt lờ.

Đến trưa, cô bán bún đầu ngõ hỏi tôi một câu khiến tôi nghẹn luôn miếng chả:

“Cô bỏ chồng lên đây ở một mình hả?”

Tôi trợn mắt:
“Cô nói gì cơ ạ?”

“Thì dân ở đây đồn thế… nghe bảo cô bị chồng đuổi, ôm theo đứa con không cha…”

Tôi ngồi chết lặng. Tôi còn chưa có bạn trai thì lấy đâu ra chồng với con?


Tối hôm đó, tôi quyết định xuống họp tổ dân phố để hỏi cho ra nhẽ. Mới bước xuống sân, tôi đã nghe loáng thoáng vài người đang bàn về mình.

“Nghe nói nó phá thai năm lần rồi.”
“Trời ơi, trẻ vậy mà… hư hỏng quá.”
“Bởi vậy mới phải trốn nhà!”

Tim tôi đập thình thịch vì tức giận. Tôi bước lại, hít một hơi:

“Cô chú nghe tin từ đâu vậy ạ? Ai nói với mọi người?”

Cả nhóm im bặt. Mắt họ chuyển sang hướng cô Hòa – tổ trưởng dân phố. Cô ta chột dạ nhưng vẫn gân cổ:

“Thì… ai cũng bảo thế. Tôi chỉ tóm tắt lại thôi, chứ tôi có bịa đâu.”

“NHƯNG AI LÀ NGƯỜI NÓI ĐẦU TIÊN?” – tôi hỏi, cố giữ bình tĩnh.

Cô Hòa đảo mắt: “Thì… chị Hương nhà đối diện. Chị nói với tôi.”

Tôi sững người.

Hương – người phụ nữ gần 40, sống đối diện nhà tôi, là người đầu tiên giúp tôi khi mới chuyển đến. Chị từng cho tôi mượn thang, từng gửi bát cháo khi thấy tôi ốm. Tôi vốn xem chị như bạn thân hiếm hoi ở khu này.

Sao lại là chị ấy?


Đêm đó, tôi đứng trước cửa nhà Hương, lòng đầy hỗn loạn. Tôi nghĩ đến những lần hai chị em tâm sự trên ban công, chị kể chuyện chồng đi làm ăn xa, chị ở nhà buồn nên hay trò chuyện với tôi.

Không thể nào chị ấy lại là nguồn của tin đồn xúc phạm tôi như vậy.

Tôi gõ cửa.

Cửa khẽ hé mở, khuôn mặt Hương xuất hiện, nụ cười hơi gượng.

“Ơ, Thư. Có gì không em?”

Tôi nuốt nước bọt.
“Chị… chị có nói với ai trong khu này là em bỏ chồng… rồi mấy chuyện… lung tung kia không?”

Ánh mắt chị thoáng run lên, rồi nhanh chóng đổi sang lãnh đạm.

“Ờ thì… chị cũng chỉ kể chị nghe thôi mà. Chị nghĩ em ở một mình thì phải có lý do gì đó nên…”

“Nhưng sao chị lại BIA RA?” – tôi nghẹn giọng – “Em chưa từng kể chị bất cứ điều gì như vậy.”

Hương liếc nhìn hành lang. Có vài cửa hí mở.

“Thì chị đoán. Nhưng có gì đâu, chuyện nhỏ mà! Ở tập thể này ai chẳng nói chuyện của nhau.”

“Nhưng nó làm ảnh hưởng danh dự của em. Người ta bảo em phá thai, bảo em bị chồng đuổi…”

“Tập thể này thiếu gì tin đồn. Em làm gì căng vậy? Em sống trong khu này thì phải chấp nhận thôi.”

Tôi chết lặng.

Phải chấp nhận người khác bịa chuyện về mình ư?

Không, tôi không chấp nhận.


Hôm sau, tôi mang camera gắn trước cửa nhà – một thói quen đề phòng – ra xem lại. Và tôi phát hiện một điều còn khó tin hơn tin đồn.

Suốt ba tuần qua, Hương thường xuyên đứng trước cửa nhà tôi, nói chuyện với cô Hòa. Trong video, tiếng thu nhỏ nhưng vẫn nghe được từng chữ:

“Con bé đó nhìn sắc sảo lắm, chắc từng qua nhiều đời đàn ông.”
“Chị thấy nó hay đi đêm đi hôm không?”
“Tối hôm kia có thằng đàn ông đến rồi về lúc 12 giờ, tôi thấy mà.”

Tôi ngồi bật dậy, tim như bị bóp nghẹt.

Trong video, kẻ dựng chuyện về “thằng đàn ông nửa đêm” chính là Hương. Nhưng sự thật hôm đó là tôi đặt Grab giao bản vẽ, shipper đi lên tận cửa rồi xuống, chẳng có gì mờ ám.

Tại sao Hương lại làm vậy? Vì nhỏ nhen? Vì thấy tôi trẻ hơn? Hay vì cuộc hôn nhân của chị không hạnh phúc?

Tôi không biết. Nhưng tôi biết tôi không thể để chuyện này tiếp diễn.


Tối hôm đó, tôi đem USB chứa video xuống họp tổ. Khu tập thể đông nghịt. Drama luôn hút người, mà tôi lại là nhân vật chính.

Tôi cắm USB vào tivi giữa sân.

Video chạy.

Mỗi câu nói của Hương vang lên khiến đám đông xì xào.

Khi video kết thúc, cả khu quay sang nhìn Hương. Cô Hòa thì cúi gằm mặt.

Tôi nói chậm rãi:

“Em sống yên ổn, không làm phiền ai. Nhưng những tin đồn này đã khiến em bị xúc phạm, bị dè bỉu, thậm chí bị một số người lánh mặt. Em chỉ muốn biết: Tại sao chị lại làm vậy với em?”

Hương đứng bật dậy. Mặt chị tái mét, giọng run rẩy nhưng đầy cay độc:

“Tại vì… tại vì cô sống quá vui vẻ! Tôi… tôi không chịu được!”

Cả sân nín lặng.

Hương nghẹn ngào, nhưng lời chị nói khiến tôi lạnh cả sống lưng.

“Cô trẻ, xinh, độc lập, có công việc, có tương lai. Còn tôi, tôi bị bỏ ở nhà, chồng không đoái hoài, cả ngày quanh quẩn ba bức tường. Thấy cô vui vẻ bên máy tính, thấy đàn ông ship đồ tới, tôi… tôi ghen.”

Tiếng xì xào tăng lên. Có người lắc đầu, có người thông cảm.

Nhưng tôi chỉ thấy trống rỗng.

Tôi không thể ngờ người từng tốt với mình lại là người phá mình tan nát.


Sau buổi họp, Hương tự nguyện xin lỗi trước mặt cả khu. Cô Hòa cũng xin lỗi vì tiếp tay truyền tin. Drama khu phố tạm lắng, nhưng vết thương trong lòng tôi thì chưa.

Một tối, Hương đứng trước cửa tôi, đôi mắt đỏ hoe:

“Thư, cho chị xin lỗi lần nữa. Chị… chị thật sự cô đơn. Chị thấy em như ánh đèn sáng trong khu này, còn chị chỉ như cái bóng. Chị sai rồi.”

Tôi nhìn gương mặt ấy – từng là gương mặt khiến tôi cảm thấy thân quen – và chỉ nói được một câu:

“Em tha lỗi cho chị. Nhưng chúng ta… không thể quay lại như trước được nữa.”

Hương cúi đầu.
Rồi lặng lẽ quay đi.


Drama kết thúc, nhưng tôi hiểu thêm một điều quan trọng:

Đôi khi, người ta làm mình tổn thương không phải vì mình xấu, mà vì họ không chịu nổi việc mình hạnh phúc hơn họ.

Và thứ đáng sợ nhất không phải là tin đồn,

mà là tin đồn bắt đầu từ những người ta từng tin tưởng nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News